Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Vân Thiên Tĩnh xoa đầu Hạ Trì Uyển rồi xoay người rời đi, Vân Thiên Hiếu cũng nhanh chóng theo sau.
Hai người họ rời đi, tự nhiên là để ngăn cản vị phụ thân bướng bỉnh, cố chấp nhà mình.
Dù cả Vân Thiên Tĩnh và Vân Thiên Hiếu cùng ra mặt, vẫn không thể giữ được Vân Triển Bằng ở lại. Vân Triển Bằng một lòng muốn tiến cung, cầu tình cho Hạ Tử Hiên.
Cuối cùng vẫn là Vân lão phu nhân phải đích thân ra tay, hét lên một câu:
“Nếu hôm nay ông dám đi, sau này đừng hòng bước vào phòng ta nữa!”
Nghe thấy lời Vân lão phu nhân, Vân Triển Bằng cảm giác như mất hết cả mặt!
Vân Thiên Tĩnh và Vân Thiên Hiếu lập tức quay lưng đi, giả bộ như không nghe thấy gì.
Vân Triển Bằng lúng túng xoa mũi, trong lòng thầm may mắn – may mà cảnh tượng này không để Uyển Nhi nhìn thấy, nếu không, uy nghiêm của người làm ngoại công ông đây chắc tiêu tán sạch rồi.
Nghe tin ba người đã giữ được Vân Triển Bằng ở lại, Hạ Trì Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, nàng biết việc này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Trừ khi hoàn toàn xóa bỏ được nỗi lo trong lòng ngoại công, nếu không, khi thấy tình thế của tướng phủ ngày càng nguy cấp, sớm muộn gì ngoại công cũng sẽ không nhịn được mà vào cung cầu tình.
Lúc này, một người bất chợt hiện lên trong đầu Hạ Trì Uyển.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nhờ người đó mới có thể khiến ngoại công hoàn toàn dập tắt ý niệm giúp tướng phủ.
...
Hạ Trì Uyển hẹn gặp Chu Huyền Trữ, nhưng khi nàng tới nơi, lại thấy Chu Huyền Trữ đang cùng Lê Tự Chi hứng thú đánh cờ.
Thấy cảnh này, Hạ Trì Uyển khẽ nhíu mày, yên lặng ngồi xuống một bên, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-143-nhu-da-tung-quen-biet.html.]
Hạ Trì Uyển rất am hiểu cờ vây, chỉ cần liếc qua cục diện, nàng liền nhận ra thế cờ hiện tại của Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi là ngang tài ngang sức.
Một người từng bước thâm sâu, bày mưu tính kế, một người sắc bén không ngại tiến công.
Nhìn thế cờ này, Hạ Trì Uyển cảm thấy rất hợp với tính cách của hai người bọn họ.
Chu Huyền Trữ là Thất hoàng tử, kiếp trước suýt chút nữa đã đẩy Thái tử xuống để lên ngôi, tâm cơ sâu không lường được.
Còn Lê Tự Chi là thiếu niên anh hùng, đại tướng uy vũ, nếu làm việc sợ đầu sợ đuôi thì sao có thể lập nên chiến công hiển hách sau này?
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Có điều, trên bàn cờ lúc này đã gần kín chỗ, khiến hai bên đều tiến thoái lưỡng nan.
Hạ Trì Uyển nhấp một ngụm trà do hạ nhân chuẩn bị, ngón tay thon dài chấm một chút nước trà, rồi nhẹ nhàng điểm xuống mặt bàn.
Lê Tự Chi – người vẫn luôn dùng khóe mắt quan sát Hạ Trì Uyển – lập tức nhìn thấy động tác ấy.
Trước khi lý trí kịp phản ứng, cơ thể hắn đã hành động trước, lập tức hạ cờ theo điểm Hạ Trì Uyển vừa chỉ.
Chu Huyền Trữ hơi sửng sốt, thế cờ đến lúc này, mỗi bước đều cần thời gian suy tính ít nhất nửa chén trà nhỏ, vậy mà nước cờ này Lê Tự Chi lại hạ xuống nhanh như vậy.
Chu Huyền Trữ nhìn lại, chỉ cảm thấy nước cờ của Lê Tự Chi chẳng có gì đặc biệt.
Tâm tình thoải mái, Chu Huyền Trữ liền buông lỏng cảnh giác, tốc độ hạ cờ cũng nhanh hơn.
Nhưng ngay khi hắn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, cục diện bất ngờ xoay chuyển.
Chỉ trong chớp mắt, Chu Huyền Trữ sững sờ phát hiện mình đã mất nửa bàn cờ mà còn chưa kịp hiểu tại sao.
Thấy cảnh này, không chỉ Chu Huyền Trữ ngây người, mà ngay cả Lê Tự Chi – người trực tiếp ra tay – cũng không ngờ tới.
Hạ Trì Uyển cúi đầu, liếc nhìn thiếu niên anh hùng Lê Tự Chi một cái.
Hôm nay nhìn gần, mới phát hiện thiếu niên này so với lời đồn còn đẹp hơn vài phần.
Mày như viễn sơn, mắt tựa sao trời, môi như đan hồng, răng trắng ngọc bạch, da như cốt sứ, dung nhan rạng rỡ, nếu là nữ tử nhìn thấy Lê Tự Chi, e rằng cũng phải tự thẹn không bằng.