Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Người hầu vào báo, Hạ Bá Nhiên đã vội vã, chật vật rời khỏi phủ Đại tướng quân, lúc này, những người trong phòng Hạ Trì Uyển mới đồng loạt bật cười.
“Trước kia không cảm thấy, hôm nay mới phát hiện, con đúng là tiểu quỷ tinh ranh nhất.”
Vân lão phu nhân đưa ngón tay khẽ chọc lên trán Hạ Trì Uyển.
Bà vốn nghĩ, với thái độ của Hạ Trì Uyển đối với Hạ Bá Nhiên trước đây, sợ rằng nàng rất khó có thể nhìn thấu con người thật của hắn.
Không ngờ Hạ Trì Uyển lại thông minh đến vậy, không hề bị cái gọi là huyết thống làm mờ mắt.
Nhìn thấy cách Hạ Trì Uyển ứng phó thấu đáo khi nãy, lão phu nhân vô cùng yên lòng.
Ít nhất, từ nay về sau, họ không cần lo lắng Hạ Trì Uyển vì không hiểu con người thật của Hạ Bá Nhiên mà tiếp tục bị hắn lợi dụng, một lòng một dạ vì hắn mà hy sinh tất cả.
Hạ Trì Uyển chu môi, bày ra dáng vẻ nũng nịu:
“Con đâu có tinh quái gì đâu, chỉ là khi nãy trò chuyện với ngoại bà, ăn hơi nhiều, vừa rồi đứng dậy vội quá nên mới không cẩn thận nôn ra thôi.”
Vân Thiên Tĩnh cũng bị vẻ nghịch ngợm của Hạ Trì Uyển chọc cười, véo nhẹ mũi nàng.
“Vậy chẳng phải con đã biến thành tiểu trư (heo nhỏ) rồi sao?”
Ăn đến mức phải nôn ra, chẳng phải heo là gì?
Vẻ mặt Hạ Trì Uyển giận dữ, đưa tay chỉ vào Vân Thiên Tĩnh, mặt quay về phía Vân Triển Bằng.
“Ngoại công, đại cữu bắt nạt con, cữu ấy mắng con là heo nhỏ! Trên đời này làm gì có heo nhỏ nào xinh đẹp như con chứ!”
“Để ngoại công thay con phạt nó.”
Vân Triển Bằng nghiêm mặt, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
“Để ta xem thử, heo nhỏ xinh đẹp nhất thiên hạ rốt cuộc trông thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-140-kho-lam-tu-phu-2.html.]
Một giọng nói vang dội từ ngoài truyền vào, Hạ Trì Uyển vừa nghe liền mừng rỡ.
“Là tiểu cữu về sao?”
Vân Triển Bằng có ba nhi tử, đều là võ tướng, dĩ nhiên cả ba không thể cùng ở lại kinh thành.
Trưởng tử Vân Thiên Tĩnh cũng chỉ vừa mới về không lâu, không ngờ Tam tử Vân Thiên Hiếu cũng đã quay về.
Vân Thiên Hiếu vừa bước vào phòng Hạ Trì Uyển, liền nhìn thấy nàng xinh đẹp khả ái, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Vân Thiên Hiếu lập tức bế bổng Hạ Trì Uyển từ trên giường, hai tay nâng cánh tay nàng, nhấc nàng cao lên.
“Để tiểu cữu xem thử nào, ôi chao, khuê nữ nhà ai mà xinh đẹp như thế này, quả thật là tiên nữ giáng trần!”
Hạ Trì Uyển không chút sợ hãi, bị Vân Thiên Hiếu trêu chọc đến cười khanh khách.
Từ trước đến nay, Hạ Trì Uyển chưa từng cảm nhận được tình cha từ Hạ Bá Nhiên, nhưng ở phủ Đại tướng quân, từ ba người cữu, nàng đã cảm nhận được điều đó thật sâu sắc.
Vân lão phu nhân vỗ mạnh vào lưng Vân Thiên Hiếu.
“Uyển Nhi sắp tới tuổi cập kê rồi, làm cữu cữu mà còn chẳng ra dáng!”
Nhà người khác luôn giữ khoảng cách nam nữ rất sớm, chỉ có phủ Đại tướng quân là ngoại lệ, dù Hạ Trì Uyển đã mười bốn tuổi, Vân Thiên Hiếu cũng chẳng thấy có gì sai.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
“Còn không mau thả Uyển Nhi xuống, nếu làm con bé bị thương, xem ta xử lý cn thế nào!”
Trước mặt Hạ Trì Uyển, lão phu nhân là ngoại bà hiền từ nhất trên đời. Nhưng đối với đám nam nhân trong Vân gia, lão phu nhân chẳng khác gì hổ mẹ.
Ở phủ Đại tướng quân, thật sự là nữ nhi được yêu chiều nhất.
Vân Thiên Hiếu cười ngốc nghếch, đặt Hạ Trì Uyển xuống, Hạ Trì Uyển im lặng nhìn tiểu cữu một cái, tiểu cữu này giỏi nhất là làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt ngoại bà để lấy lòng.
Vân Triển Bằng đứng trước mặt Hạ Trì Uyển, chăm chú nhìn nàng, cuối cùng vẫn hỏi ra điều đang canh cánh trong lòng.
“Uyển Nhi, con thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Con thật không muốn để phủ Đại tướng quân nhúng tay vào chuyện của Hạ Tử Hiên à?”
Vân Triển Bằng vốn chẳng bận tâm tướng phủ sẽ ra sao, ông chỉ lo Hạ Trì Uyển sẽ vì chuyện này mà mang tiếng xấu.