Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Vừa nghe Hạ Tử Hiên lôi thân phận trưởng tử của đương kim Thừa tướng ra, đám nha dịch ban đầu còn sững lại một chút, nhưng sau đó lại không chút do dự mà bắt cậu ta đi.
Thừa tướng tuy quyền thế thật, nhưng quốc cữu hiện giờ cũng chẳng phải kẻ mà họ dám đắc tội!
Khi Thu di nương nhận được tin cầu cứu từ Hạ Tử Hiên, bà ta ngây ra một lúc, trong lòng cũng biết chuyện này chẳng lành.
Bà ta âm thầm tính toán, nếu muốn cứu Hạ Tử Hiên khỏi tình cảnh này, e rằng chỉ còn trông cậy vào phủ Đại tướng quân, người có đủ năng lực và khí thế để ra tay.
Nhưng muốn tìm đến phủ Đại tướng quân cầu giúp, với thân phận hiện tại của bà, căn bản là không có cửa. Đừng nói là nhờ Đại tướng quân ra tay, ngay cả bước chân vào phủ thôi cũng khó như lên trời.
Thế nên, Thu di nương vội vã chạy tới tìm Hạ Trì Uyển. Chỉ cần thuyết phục được nàng, thì chuyện cứu Hạ Tử Hiên tất sẽ không thành vấn đề.
Thu di nương biết rõ, giữa nàng và Hạ Trì Uyển đã có khoảng cách, không còn thân thiết dễ nói chuyện như trước.
Để đề phòng Hạ Trì Uyển từ chối gặp mặt, Thu di nương mặt dày dắt theo mấy gã gia đinh to khỏe và vài ma ma lực lưỡng, xông thẳng vào viện của Hạ Trì Uyển.
Người của Hạ Trì Uyển dù muốn ngăn lại, cũng không cản nổi khí thế hung hãn của Thu di nương.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
"Khụ khụ... Thu di nương đến đây, có chuyện gì sao?"
Khuôn mặt trắng nõn của Hạ Trì Uyển hơi ửng hồng bất thường, sắc mặt mệt mỏi, yếu ớt nhìn về phía Thu di nương.
Thu di nương hít một hơi, nước mắt lã chã rơi, quỳ sụp trước mặt nàng.
"Uyển Nhi, trước kia là di nương, là Phù Nhi và Tử Hiên không hiểu chuyện, làm con giận. Nhưng con và Tử Hiên là tỷ đệ ruột thịt kia mà, con không thể thấy c.h.ế.t không cứu, để mặc Tử Hiên bị hủy hoại như vậy!"
Nghe những lời này, Hạ Trì Uyển chỉ lạnh nhạt cười trong lòng.
Tỷ đệ ruột thịt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-130-a-dau-kha-phu-2.html.]
Mẫu thân nàng chỉ sinh một mình nàng, lấy đâu ra đệ đệ?
Nực cười!
"Đại đệ làm sao vậy? Khụ khụ..." – đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.
"Tử Hiên bị đám điêu vây ở trong cửa tiệm. Con có thể đến phủ Đại tướng quân, nhờ họ phái người giúp, đưa Tử Hiên trở về phủ không?"
Thu di nương biết, chuyện này e rằng một mình Hạ Trì Uyển cũng khó xử lý được. Nhưng bà ta dù có quỳ đến c.h.ế.t cũng nhất định phải khiến phủ Đại tướng quân ra mặt cứu lấy Tử Hiên một lần.
Rõ ràng bà ta cũng là người từ phủ Đại tướng quân xuất thân, cớ sao phụ thân lại thiên vị như vậy, coi Hạ Trì Uyển như báu vật, còn hài tử bà ta lại chẳng khác gì cỏ rác?
"Là vậy sao."
Hạ Trì Uyển nghe giọng nói úp mở của Thu di nương, cũng chẳng truy hỏi thêm.
"Chỉ là thân thể ta hiện giờ..."
Nàng yếu ớt nhìn sang Thu di nương, ai cũng nhìn ra thân thể nàng đang không ổn.
"Uyển Nhi à, Tử Hiên chỉ trông cậy vào con thôi, nếu con không cứu nó, nó e là sẽ mất mạng mất!"
Thu di nương nào quan tâm tới sống c.h.ế.t của Hạ Trì Uyển. Dù sao thì nàng cũng chỉ cảm phong hàn, có c.h.ế.t được ngay đâu.
Nhưng nhi tử bà ta thì khác! Nó bị vây trong cửa tiệm, đã kinh hãi đủ điều rồi. Nhỡ đâu đám dân kia manh động, ra tay thật thì sao?
"Đã vậy, vậy ta sẽ đi một chuyến."
Hạ Trì Uyển gật đầu yếu ớt, bảo Thạch Tâm và Bảo Cầm chuẩn bị xe ngựa, rồi vất vả lên đường đến phủ Đại tướng quân.
Thu di nương ở phủ Tể tướng nóng ruột trông ngóng tin tức từ Hạ Trì Uyển.
Không ngờ, tin nàng nhận được chẳng phải là Hạ Trì Uyển đưa Hạ Tử Hiên trở về, mà là Hạ Trì Uyển – người được bà ta cử đến phủ Đại tướng quân – vì bệnh nặng mà ngất xỉu tại chỗ!
Nghe xong, Thu di nương lạnh người, hít một hơi khí lạnh, mắt hoa lên một trận…