Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
“Nô tỳ…”
Thạch Tâm dĩ nhiên cũng nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, vội vàng đến mức gần như hoảng loạn.
Nàng rõ ràng tận mắt thấy gã rời khỏi kinh thành, không ngờ vừa quay đi một chút, người này lại quay về.
“Tiểu thư, là do nô tỳ làm việc không thỏa đáng.”
Thạch Tâm hiểu rõ, nếu người kia còn ở lại kinh thành, với tiểu thư nhà nàng, tuyệt đối là bất lợi lớn.
“Đã biết sai, vậy ngươi có biết phải chuộc lỗi thế nào không?”
Ánh mắt Hạ Trì Uyển hơi trầm xuống, sự lạnh lẽo trong giọng nói không chỉ nhắm vào Thạch Tâm, mà còn có phần giận chính mình.
Nàng sớm biết lòng người khó dò, đến cả người gối đầu kề cận ở kiếp trước cũng có thể phản bội nàng, dối trá từ đầu đến cuối.
Những kẻ chỉ biết chạy theo lợi ích như vậy, sao có thể hiểu được hai chữ “chân thành” viết ra sao?
Là do nàng đã quá mềm lòng.
Trong mắt Hạ Trì Uyển thoáng hiện tia sát khí — đã phụ nàng trước, thì nàng cũng không cần phải thương xót cho sinh tử của kẻ khác nữa!
Thạch Tâm mắt đỏ hoe, quỳ xuống trước mặt Hạ Trì Uyển, không dám nói một lời.
Nàng biết, người đã làm ra chuyện như vậy, nhất định không thể để sống sót.
Hạ Trì Uyển khẽ thở dài: “Việc này, ta sẽ tự xử lý.”
Dù gì thì Thạch Tâm cũng khác nàng, chưa từng chịu qua những khổ sở ấy, nên không thể dễ dàng mở miệng nói đến chữ “giết”.
“Ngươi là ai!” Bão Cầm bỗng hét lên, thấy có người định tiếp cận tiểu thư nhà mình, lập tức chắn lại.
Người kia cúi đầu, đưa ra một mảnh vải: “Mạo muội hỏi, thứ này… có phải đồ tiểu thư đánh rơi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-128-long-yeu-cai-dep-13.html.]
Hạ Trì Uyển nghiêng đầu nhìn sang, khi nhìn thấy mảnh vải đó, đôi mắt nàng khẽ híp lại, ánh lạnh lóe lên.
“Bão Cầm, nhận lấy.”
Giọng nói trong trẻo mà nhẹ nhàng của Hạ Trì Uyển vang lên bên tai Bão Cầm.
Nghe thấy lệnh của tiểu thư, Bão Cầm không còn ngăn cản nữa, từ tay tên tiểu đồng kia nhận lấy mảnh vải, đưa cho Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển cầm lên xem, quả nhiên không nhìn nhầm, mảnh vải này chính là từ bộ y phục mà người đàn ông ban nãy mặc.
Khi nàng cảm nhận được vết m.á.u còn dính lại trên mảnh vải, lòng khẽ thả lỏng, nhưng lại càng thêm đề phòng.
Có người biết kế hoạch nàng bày ra để đối phó Hạ Tử Hiên!
Người đưa mảnh vải này rõ ràng đang muốn nói với nàng rằng, “hắn” đã giúp nàng xử lý xong chuyện phiền toái này.
Tay Hạ Trì Uyển nắm chặt lại — bí mật của mình bị người ngoài nắm được, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Từ việc đối phương giúp nàng diệt trừ mối họa có thể thấy, người đó tạm thời không có ác ý với nàng.
“Chúng ta về thôi.” Nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh Hạ Tử Hiên tiếp quản Chi Phấn Đường trong sự đắc ý tột độ, ở lại nữa cũng không có ý nghĩa gì.
“Vâng, tiểu thư.” Bão Cầm kéo Thạch Tâm cùng đi theo sau lưng Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển lạnh nhạt nói: “Hãy quên chuyện này đi. Sau này không được phép nhắc tới người đó, hiểu chưa?”
“Nô tỳ hiểu.” Thạch Tâm và Bão Cầm đều cúi đầu đáp lời, trong đó Thạch Tâm hiểu rõ hơn nhiều, còn Bão Cầm thì vẫn còn chút mơ hồ.
Bão Cầm biết địa vị của mình không bằng Thạch Tâm, nhưng chỉ cần nàng làm tròn bổn phận, tiểu thư chắc chắn sẽ không làm khó nàng.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
...
Mới ba ngày kể từ khi Hạ Tử Hiên tiếp quản Chi Phấn Đường, hắn đã lời được ba nghìn lượng bạc, vui đến mức cười không ngớt.
Hắn tính sơ bộ, chỉ cần trăm ngày là có thể trả hết số tiền đã vay mượn, thậm chí còn có lời.
Trong phòng của Hạ Phù Dung còn xuất hiện thêm năm hộp Bách Hoa Hương, ngay cả tiểu tỳ Thanh Hà cũng được dùng thứ phấn hương giá trăm lượng bạc ấy.
Còn về các vị tiểu thư khác trong phủ tướng quân, Hạ Tử Hiên đương nhiên không có lòng tốt đến mức đấy, mỗi người hắn chỉ tặng một hộp.