Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
“Nhị tỷ tỷ, thật sự tức c.h.ế.t muội rồi!”
Hạ Vũ Hân hầm hầm khuôn mặt đi tìm Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển mỉm cười.
“Nhìn cái miệng nhỏ chu ra kia kìa, người ngoài không biết còn tưởng là ta bắt nạt muội đấy.”
“Nhị tỷ tỷ không biết đâu, hộp phấn trước kia tỷ tặng muội bị mất rồi!”
Hạ Vũ Hân thật sự cảm thấy tức tối, người trong phòng nàng vậy mà lại không sạch sẽ.
Rõ ràng biết hộp phấn ấy là bảo bối của nàng, từ sau khi dùng nó, chính nàng cũng cảm thấy da mình trắng hơn, lại còn mịn màng hơn trước rất nhiều.
Dù Hạ Vũ Hân còn nhỏ, mới tám tuổi, nhưng cũng hiểu rõ lòng yêu cái đẹp của con người, ai đẹp người đó có lí.
Bình thường nàng đã cất giữ hộp phấn đó rất cẩn thận, ai ngờ lại bị người khác lấy trộm.
Đã lục soát phòng của đám nha hoàn, vậy mà vẫn không tìm ra!
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
“Thì ra là vậy.”
Đôi môi đỏ hồng như cánh hoa của Hạ Trì Uyển khẽ nhếch lên, ý cười càng đậm.
“Đừng giận nữa, trước kia Triệu di nương chẳng phải đã tặng ta hai hộp sao? Vừa khéo hộp của ta còn chưa dùng, nếu Ngũ muội thích thì cứ cầm đi.”
“Thật chứ?”
Hạ Vũ Hân đến tìm Hạ Trì Uyển chính là vì nhắm đến hộp phấn ấy.
Không ngờ Hạ Trì Uyển lại thật sự đồng ý cho nàng.
“Chuyện này có gì phải gạt muội, chỉ là một hộp phấn thôi mà, sao có thể bằng Ngũ muội muội của ta được.”
Hạ Trì Uyển vừa dứt lời, Bảo Cầm nhận được ánh mắt của tiểu thư nhà mình liền hiểu ý, chủ động mang hộp phấn kia ra đưa cho Hạ Vũ Hân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-123-long-yeu-cai-dep-8.html.]
“Cảm ơn Nhị tỷ ỷ, muội biết mà, Nhị tỷ tỷ là người tốt với muội nhất!”
Mục đích đã đạt được, Hạ Vũ Hân trò chuyện thêm vài câu rồi rời đi.
“Tiểu thư, người cũng thật là, nếu đã là đồ tốt, sao không giữ lại mà dùng?”
Đợi Hạ Vũ Hân đi rồi, Bảo Cầm mới mở miệng hỏi.
Dù gì con gái ai cũng thích làm đẹp, Bảo Cầm thấy hộp phấn đó rất tốt, nếu tiểu thư nhà mình dùng thì đương nhiên càng hợp lý, đâu cần để người khác được lợi.
“Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới rõ lòng người. Thứ đó rốt cuộc là tốt hay xấu, bây giờ chưa thể nói chắc được.”
Hạ Trì Uyển mỉm cười. Trong hoàng cung có một loại thần dược dưỡng nhan tên là Bách Hoa Ngưng Lộ.
Người như Hạ Phù Dung – đã bị hủy dung, nếu dùng Bách Hoa Ngưng Lộ có thể loại bỏ hoại tử, tái sinh làn da, thậm chí còn đẹp hơn xưa.
Tuy Bách Hoa Ngưng Lộ không đến mức thần kỳ như khiến cây khô đ.â.m chồi, xương trắng mọc thịt, nhưng để giải quyết vấn đề của Hạ Phù Dung thì dễ như trở bàn tay.
Chỉ tiếc rằng, Bách Hoa Ngưng Lộ luyện chế cực kỳ khó, dược liệu sử dụng đều là những loại quý giá vô cùng.
Nên dù trong cung, mỗi năm cũng chỉ có thể luyện ra được ba bình mà thôi.
Ngay cả Hạ Bá Nhiên biết rõ sự kỳ diệu của Bách Hoa Ngưng Lộ, cũng không dám vì Hạ Phù Dung mà thỉnh cầu hoàng thượng ban cho.
Người luyện ra loại phấn thơm kia không biết dùng cách gì, lại có thể thu được một vài dược liệu và phương pháp luyện chế của Bách Hoa Ngưng Lộ.
Sau khi tự nghiên cứu thêm, người đó lại phối thêm một số dược liệu dưỡng nhan và loại quý hiếm, mới chế ra loại phấn thơm ấy.
Từ đó, phấn Bách Hoa Hương ra đời.
Nhưng đồ giả thì mãi là đồ giả, vĩnh viễn không thể thay thế được đồ thật.
Bách Hoa Ngưng Lộ có lợi trăm điều mà không hại một, nhưng phấn Bách Hoa Hương, dùng lâu tuy khiến da dẻ trắng hồng mịn màng…
Nhưng lâu dần sẽ gây ra chứng vô sinh, bởi trong đó có chứa xạ hương.
Điều đáng nói là, người thường dùng Bách Hoa Hương thì da sẽ ngày càng đẹp lên.
Nhưng như Hạ Phù Dung – người từng bị hủy dung – nếu dùng thì lúc đầu đúng là da dẻ sẽ hồi phục, nhưng một thời gian sau, những chỗ tổn thương trước đó sẽ để lại một vết sẹo còn khủng khiếp và đáng sợ hơn ban đầu.