Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Một người kiêu ngạo, luôn ôm mộng làm nương nương hay Vương phi như Hạ Phù Dung, sao có thể cùng Bộ Chiêm Phong qua lại, thậm chí chưa kết hôn đã mang thai với hắn?
Trước khi trở thành quý thiếp của Bộ Chiêm Phong, rõ ràng Hạ Phù Dung từng gả cho Thất hoàng tử. Nghe nói khi còn sống, Thất hoàng tử đối với nàng ta cũng không tệ.
Vậy thì làm sao mà Hạ Phù Dung lại giấu được chuyện bản thân đã không còn trong trắng, qua mặt được một người tinh tường như Thất hoàng tử?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Trì Uyển vừa còn sáng rực, giờ lại trầm xuống vài phần.
Điều nàng không nghĩ thông, chỉ chứng minh rằng hai người kia rất lợi hại.
Người thứ nhất là Bộ Chiêm Phong. Người còn lại, không ai khác ngoài Thu di nương.
“Đại tỷ, tỷ thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?”
Từ khi Hạ Phù Dung bị thương tổn đến thân thể, Hạ Vũ Hân lại trở nên thân thiết với nàng hơn bao giờ hết.
Nàng ta thường xuyên đến thăm, trò chuyện với Hạ Phù Dung.
Cho dù chỉ có một mình Hạ Vũ Hân nói, Hạ Phù Dung không đáp lấy một hai câu, nàng ta cũng chẳng để tâm.
Vì vậy, Hạ Bá Nhiên thường khen Hạ Vũ Hân là hiểu chuyện, biết an ủi tỷ tỷ.
Từ sau khi bị thương, Hạ Phù Dung trở nên trầm mặc hơn trước, vẻ u uất luôn lộ rõ trên mặt.
“Đại tỷ, muội cũng đến trò chuyện để tỷ khuây khoả đây.”
Hạ Bá Nhiên vừa khen Hạ Vũ Hân, Hạ Mạc Linh vốn không chịu thua ai, liền cũng nhập hội, ngày nào cũng cùng Hạ Vũ Hân đến bầu bạn với Hạ Phù Dung.
Hạ Vũ Hân nhìn Hạ Mạc Linh, thiếu nữ như nụ hoa mới nở, vừa chớm xuân xanh, thật tươi tắn rạng rỡ.
Thấy Hạ Mạc Linh ăn diện kỹ lưỡng, Hạ Vũ Hân thầm vui mừng trong lòng – xem ra Trịnh di nương cũng không ngốc đến mức vô phương cứu chữa.
Không chỉ Hạ Mạc Linh ăn mặc xinh đẹp, ngay cả Hạ Vũ Hân – mới qua tám tuổi – cũng trang điểm cho bản thân xinh xắn đáng yêu vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-115-gio-cao-danh-khe-4.html.]
“Tam tỷ, trâm cài của tỷ đẹp thật đấy!”
Hạ Vũ Hân khen ngợi.
Hạ Mạc Linh lập tức vui vẻ, đưa tay sờ cây trâm bướm vàng cánh phượng trên đầu, tự hào nói:
“Tất nhiên rồi, là Nhị tỷ đích thân chọn giúp ta đấy. Muội thấy đẹp nên hôm nay cố ý cài lên để Đại tỷ ngắm, mong Đại tỷ vui vẻ hơn một chút.”
“Ừ ừ, muội cũng nghĩ như vậy.”
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Hạ Vũ Hân mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại bồn chồn. Nhị tỷ giúp Tam tỷ chọn một cây trâm đẹp thế này, chắc chắn là có dụng ý riêng.
“Cút, cút hết cho ta!”
Nhìn thấy hai muội muội xinh đẹp rạng ngời, Hạ Phù Dung lập tức cảm thấy bị kích thích dữ dội.
Nàng từng xinh đẹp gấp trăm, gấp ngàn lần hai tiểu nha đầu kia!
Nhưng bây giờ thì sao? Tay phải đã phế, trên trán lại có vết thương lớn như vậy, chưa rõ có để lại sẹo không.
Thế nên vừa thấy khuôn mặt đáng yêu của Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh, nàng chỉ thấy căm ghét vô cùng!
Hạ Vũ Hân liếc thấy một vạt áo ngoài cửa, nhận ra là y phục của Hạ Bá Nhiên, trong lòng thầm nở nụ cười.
“Đại tỷ đừng giận, nếu tỷ không muốn thấy bọn muội, chỉ cần nói một tiếng là được. Tỷ ngàn vạn lần đừng để cơ thể thêm suy sụp.”
Hạ Phù Dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Hạ Vũ Hân, chỉ cảm thấy chán ghét cực độ.
“Đừng diễn trò trước mặt ta nữa! Ta không phải là đồ ngốc Hạ Trì Uyển kia, cho rằng ngươi là Ngũ muội muội ngây thơ đáng yêu! Cút cho ta!”
“Đại tỷ, sao tỷ có thể nói muội như vậy…”
Nghe Hạ Phù Dung mắng, Hạ Vũ Hân lập tức òa khóc.
Hạ Mạc Linh có thể đầu óc chậm chạp, nhưng mắt thì tinh, cũng nhìn thấy quần áo của Hạ Bá Nhiên, liền khóc theo Hạ Vũ Hân.
“Muội và Ngũ muội chỉ muốn làm Đại tỷ vui lên thôi mà… Dù Đại tỷ không thích, cũng không nên hiểu lầm tấm lòng của chúng ta chứ…”