Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Hạ Phù Dung hận không thể lập tức đuổi Hạ Trì Uyển ra khỏi tướng phủ để khỏi phá hỏng việc tốt của Thu di nương. Huống hồ, nếu gả Hạ Trì Uyển cho một kẻ như Chu Khải Lương, nàng ta dĩ nhiên là giơ cả hai tay tán thành.
Đối mặt với màn một hát một phụ họa của Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên, cứ như Hạ Trì Uyển thật sự đã định sẵn sẽ gả cho Chu Khải Lương vậy, trong mắt Hạ Trì Uyển thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Phụ thân, người xem, ở kia có một phong thư!”
Chọn đúng thời cơ, Hạ Trì Uyển chỉ ra bức thư, rồi nhặt nó lên đưa đến tay Hạ Bá Nhiên.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Sự việc đã ầm ĩ đến mức này, Hạ Bá Nhiên dĩ nhiên muốn giải quyết trong âm thầm, không muốn để mọi chuyện trở nên tệ hơn.
Chỉ là Hạ Phù Dung lại không chịu để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, liền vội vàng giật lấy bức thư từ tay Hạ Bá Nhiên, mở ra xem.
“Chà, thì ra là thư của Chu công tử viết cho Nhị muội đó!”
Nói đoạn, nàng ta giống như đang ngâm thơ, cao giọng đọc bức thư lên giữa đám đông.
Vì đã có những tình tiết trước làm nền, gần như tất cả mọi người đều tin rằng bức thư là do Chu Khải Lương viết cho Hạ Trì Uyển.
Thế nhưng, lại có một giọng nói khác vang lên:
“Trong thư gọi là Hạ tiểu thư, chứ không phải Hạ Nhị tiểu thư.”
Nghe thấy giọng nói ấy, Hạ Trì Uyển ngẩng đầu nhìn sang.
Thật đúng là một vị công tử đẹp như tượng tạc!
Lông mày đen sắc như lưỡi kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi như quả anh đào, dung mạo tuấn mỹ không tì vết.
Đôi mắt đen láy như bảo thạch, tỏa sáng lấp lánh tựa ánh sao đêm.
“Nghe nói, Hạ gia có năm vị tiểu thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-101-tin-gui-tuong-tu-6.html.]
Thấy Lê Tự Chi ra mặt, Chu Huyền Trữ đương nhiên không thể tiếp tục khoanh tay đứng xem.
“Ta nhớ lúc nãy, đứng ở vị trí đó chính là Hạ Đại tiểu thư .”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lê Tự Chi không hề liếc nhìn bất kỳ ai, cho dù nhắc tới Hạ Phù Dung, cũng chẳng buồn bố thí một ánh mắt cho nàng ta.
Chu Huyền Trữ mở chiếc quạt xương ngọc ra, phong độ tiêu sái cười nói: “Chuyện này đúng là thú vị thật. Vậy rốt cuộc, ‘Hạ tiểu thư’ trong thư là vị tiểu thư nào đây?”
Hạ Tử Hiên thầm giật mình, rõ ràng hắn đã bảo Chu Khải Lương phải viết rõ là Nhị tiểu thư, sao lại thành Hạ tiểu thư?
Chẳng lẽ vì Chu Khải Lương mừng sắp ôm được mỹ nhân về mà sơ suất?
Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Lời của Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hạ Phù Dung.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Phù Dung có cảm giác như bị kim đ.â.m sau lưng, lúng túng đến tay chân luống cuống.
“Ta đâu có quen biết Chu công tử, sao có thể tư tình với hắn được!”
Hạ Phù Dung tức giận, muốn trừng mắt lườm hai người phá rối là Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi, nhưng cuối cùng lại không dám chống đối vị Thất hoàng tử kia.
“Thật là nực cười. Chu công tử thân thiết với Đại công tử nhà ngươi, mà ngươi lại nói không quen biết. Ngược lại Nhị tiểu thư lại quen. Chẳng lẽ Hạ Đại công tử thường xuyên đưa người về nhà là để giới thiệu cho Hạ Nhị tiểu thư làm quen à?”
Trong giọng nói của Lê Tự Chi tràn đầy châm chọc, chẳng hề che giấu chút nào.
Sự bênh vực của Chu Huyền Trữ khiến Hạ Trì Uyển kinh ngạc, mà việc Lê Tự Chi ra mặt giúp đỡ lại càng khiến nàng sửng sốt hơn.
Một người ưu tú như vậy, Hạ Trì Uyển chỉ gặp qua một lần nhưng vẫn nhớ rõ, chưa từng quên.
Nàng vẫn nhớ, lần đầu tiên họ gặp nhau là vì giải cửu liên hoàn, khi đó nam nhân ấy còn trừng nàng một cái, vẻ mặt tựa hồ rất chán ghét nàng!
Ban đầu, Hạ Trì Uyển vốn cho rằng mình phải đơn thân độc mã, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối đầu tất cả.
Chỉ là, nay có Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi ra tay giúp đỡ, gánh nặng trên vai nàng bỗng nhẹ đi rất nhiều.