Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Thủ Trưởng Cương Nhu Đa Cảm - Chương 538: Mẹ! Mình đừng buồn, Đại Bảo chỉ là đi học thôi
Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:09:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ! Mình đừng buồn, Đại Bảo chỉ là học thôi.”
Dù lời vẻ nhẹ nhàng, kỳ thực trong lòng Tần Song Song cũng đau khổ kém.
Sự chia ly, là điều khó khăn nhất trong cuộc đời. Từ khoảnh khắc ly biệt, mong ngóng ngày gặp , mỗi phút mỗi giây ở giữa đều khiến day dứt khôn nguôi.
Đứa trẻ từ chút xíu ngày từng chút một lớn lên như bây giờ, đột nhiên rời xa gia đình, trong lòng cô thật sự nỡ.
đây là lựa chọn của Đại Bảo, cô thể ngăn cản, chỉ thể buông tay, để nó sống cuộc đời mà nó . Con cái lớn , sẽ một ngày rời xa gia đình, rời xa cô.
Kiếp xem mạng những bà chồng tranh giành con trai với con dâu, lúc đó cô thể hiểu nổi, đến lúc , cô mới thấm thía.
Người luôn cảm thấy con vẫn lớn, thích hợp rời xa để ngoài sinh sống. Rõ ràng một chuyện cần suy nghĩ vẩn vơ, nhưng đầu óc cứ sự chỉ huy, nhịn suy nghĩ lung tung, đủ thứ.
Nghĩ tới nghĩ lui nỡ buông tay, luôn cảm thấy con cái ở bên cạnh mới là an nhất, theo bất kỳ ai khác đều đầy rẫy nguy hiểm.
Đặc biệt là con trai do một đơn nuôi dưỡng, đó là tất cả của cô, là mạng sống của cô, con dâu tranh mất, đương nhiên sẽ liều mạng.
Dù cô đến mức độ đó, nhưng nỗi lưu luyến trong lòng là thật. Nếu thể, cô mong Đại Bảo rời xa nhà khi còn quá nhỏ như .
Nó mới mười bốn tuổi, vẫn thể cho phép nó như Nhị Bảo, nũng, ăn gì uống gì cứ lớn tiếng . Không cho thì phùng má trợn mắt giận dỗi, còn lớn tiếng : “Mẹ thương con nữa , chẳng quan tâm gì đến cảm nhận của con cả.”
Đại Bảo thì chẳng bao giờ , bất kể ăn gì uống gì, dường như đều để ý, thứ nó thích hơn là tiếp thu đủ loại kiến thức.
Có một đứa con trai ham học như là , mang cho cô ít hư vinh, nhưng cô cũng là một ích kỷ, mong con đừng quá ưu tú, thể thường xuyên ở bên cạnh cô.
Những đứa con ưu tú đều là nuôi dưỡng cho đất nước, những đứa con bình thường mới là của riêng .
Trở về nhà, tâm trạng của Vân Nga bình trở , Tần Song Song cũng , ép bản giữ tâm thái bình hòa, chấp nhận sự thật.
Mãi đến tối, Thẩm Thần Minh mới trở về, con trai , đó, lặng lẽ ngẩn một lúc lâu.
Hai tay cho túi quần, các ngón tay vô ý thức siết chặt.
Cố gắng tỏ mạnh mẽ, nhưng ánh nước mắt nơi khóe mắt phản bội nội tâm , vai run run khẽ rung động.
Nhớ những thời gian bên con trai, những khung cảnh tiếng vui vẻ, đùa giỡn nghịch ngợm như một thước phim chiếu trong đầu.
Lúc , chỉ thể lặng lẽ chịu đựng sự chia ly, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ và sự lưu luyến với con trai.
Trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, trong ánh mắt lộ vẻ u sâu.
Con trai , khi nào mới gặp , công việc của quá bận, đến tiễn nó một chút cũng . Thời khắc quan trọng như , vắng mặt.
Anh thật sự là một cha .
Tần Song Song kéo tay khỏi túi quần, nắm chặt trong đôi bàn tay : “Đại Bảo sẽ trách , em với nó , nó hiểu tính bất định trong công việc của .”
Thẩm Thần Minh nhắm mắt , trầm mặc, một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-thu-truong-cuong-nhu-da-cam/chuong-538-me-minh-dung-buon-dai-bao-chi-la-di-hoc-thoi.html.]
“Em nghĩ thông , thật đấy.” Trên mặt Tần Song Song lộ nụ giải tỏa, “Con cái cũng lớn thôi, hôm nay Đại Bảo , ngoài học cách xòe cánh bay cao, cách chao liệng bầu trời xanh.
Có lẽ ngày mai Nhị Bảo cũng sẽ , tiếp đó là Tam Bảo, cuối cùng trong nhà chỉ còn chúng . Thần Minh! Đây là quỹ đạo thể tránh khỏi.
Trước là chúng rời xa cha , giờ đến lượt con cái chúng rời xa chúng , ngoài dấn thiên hạ, thực hiện hoài bão và lý tưởng của riêng chúng.”
Nghe cô , Thẩm Thần Minh mở mắt, ngoài cửa nơi bố đang chuyện với Thẩm lão gia và Tần gia gia. Không lúc rời khỏi nhà năm đó, .
Chắc là bà .
Lúc đó lính, là lén , bà nhất định đau lòng và buồn khổ. Mẹ chỉ sinh một đứa con, mà thích học, cứ đòi lính, quân ngũ rèn luyện.
Mẹ đồng ý, lén , nhất định tức giận.
“Vợ ơi! Cảm ơn sự khai giải của em, em sai, con cái lớn , cũng rời xa gia đình thôi.” Thẩm Thần Minh lộ nụ ôn hòa, “Chúng , buộc chấp nhận. Lần đầu gặp , chút lúng túng, tâm trạng suy sụp, đợi khi quen sẽ thôi.”
“Phụt!” Tần Song Song bật , Thẩm Thần Minh với ánh mắt ý vị sâu xa, “Ừ, quen sẽ thôi. Dạo đang bận gì ? Ngày nào cũng thấy đuôi thấy đầu.”
Nhắc đến công việc, trạng thái tinh thần của Thẩm Thần Minh lập tức trở nên hưng phấn, thẳng , từ từ kể .
“Vụ án xảy ở Kinh Đô, mà ở một huyện khá xa Kinh Đô. Có một ông lão phụ trách việc xả nước, một buổi chiều tối phát hiện mương nước tắc. Ông liền mở cánh cửa cống bằng bê tông , ngờ bên trong mương nước giấu ba bộ thi thể.
Đều là nữ giới cả, một bộ là một phụ nữ lớn tuổi, một bộ là một phụ nữ trung niên, và một bộ là một phụ nữ trẻ. Chúng đều phán đoán, đây hẳn là một gia đình.
Trên t.h.i t.h.ể những vết thương do đ.á.n.h đập, trói buộc rõ ràng, nhưng đều vết thương chí mạng. Vết thương chí mạng duy nhất ở vùng kín, bên trong t.ử cung của mỗi t.h.i t.h.ể đều nhét đầy những thứ kỳ quái.
Bộ t.h.i t.h.ể phụ nữ lớn tuổi nhét hai cái chai rượu, nhét nguyên cả trong, vỡ t.ử cung. Bên trong t.h.i t.h.ể phụ nữ trung niên nhét một hòn đá to bằng nắm tay, t.h.i t.h.ể phụ nữ trẻ nhét thứ quái dị nhất, là những miếng táo cắt nhỏ.”
Nghe xong, Tần Song Song cảm thấy rùng , cảm giác hung thủ thật biến thái. Rốt cuộc thù hận gì với ba phụ nữ , tại g.i.ế.c một cách tàn nhẫn như ? Lại còn vứt xuống mương nước.
“Vụ án là báo cáo từ lên, của chúng khắp nơi thăm hỏi điều tra, mãi vẫn tìm nguồn gốc của các thi thể. Chẳng ai ba là từ , tên họ là gì?
Mấy ngày nay theo mấy quyền thẩm vấn khắp nơi, nhiều chỗ, hỏi nhiều . Đành chịu, nhân lực đủ, bận rộn nhiều ngày như , vẫn thu gì. Giá mà , nên tranh thủ lười một chút, tiễn Đại Bảo một đoạn.”
“Anh xem kìa, đời gì nhiều chuyện như .”
Biết Thẩm Thần Minh đang bận tâm về vụ án, Tần Song Song cố ý đùa, cố gắng điều chỉnh khí nhẹ nhàng hơn. Đã lâu nhắc đến loại án , những vụ án đến tay , thông thường đều là đại án, trọng án, án lớn.
Vụ án tính chất t.h.ả.m khốc, thủ đoạn phạm tội tàn nhẫn biến thái, e rằng quyền căn bản thể điều tra, chỉ thể do họ đảm nhận.
“Đừng nghĩ đến chuyện nữa, trở về thì thư giãn một chút, càng nghĩ đầu óc càng rối, hãy để đầu óc trống rỗng, linh cảm bất chợt đến, sẽ nghĩ điểm then chốt.”
“Được, em.”
Thẩm Thần Minh xong, cùng Tần Song Song mỉm . Sau đó hai lặng lẽ đó, tay nắm chặt tay, bên cùng đồng hành.
Sau chỉ còn hai họ nương tựa , con cái lớn lên con đường đời riêng , thể nào mãi mãi ở bên cạnh họ .
Vân Vũ