Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 496: Bày ra một vở kịch "anh hùng cứu mỹ nhân"

Cập nhật lúc: 2025-12-14 07:45:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Con , chuyện con sẽ sắp xếp. Hai ông nội! Bố ! Song Song về , cũng ngủ !" Thẩm Thần Minh kéo Tần Song Song dậy, "Chúng cũng nghỉ thôi, còn sớm nữa."

Thẩm lão gia dậy: "Đi ngủ ! Thật sự là buồn ngủ ."

Mọi lượt dậy, ai về phòng nấy.

Tần Song Song bước phòng, liền Thẩm Thần Minh ôm chầm lấy: "Vợ yêu! Anh về nhà thấy em, cảm giác như tim rơi hố băng . Mỗi về nhà em đều ở đó, thật quen khi về nhà mà thấy em."

Dựa lòng n.g.ự.c ấm áp của đàn ông, Tần Song Song im lặng , một lúc , cô mới từ từ cất tiếng: "Em dám chắc tố cáo em chính là Phàn Mặc Hồng, khi điều tra , hãy bắt đầu từ một nữ sinh tên là Đỗ Trân Trân.

Hai bọn họ vốn quan hệ bất chính, Phàn Mặc Hồng là khá hiếu sắc. Nhìn thấy nữ sinh nào xinh cũng tay, những nữ sinh khác từng là nạn nhân của 'bàn tay mặn' của , hiện tại vẫn thể chắc."

"Anh ." Thẩm Thần Minh hôn lên trong lòng, "Đừng bận tâm chuyện nữa, mấy ngày nữa là nghỉ hè . Người như , đáng để em tức giận. Vợ yêu! Ngoan! Chúng đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngủ một giấc thật ngon ."

Phàn Mặc Hồng! Hiếu sắc? Đỗ Trân Trân! Hai quan hệ bất chính? Tốt lắm!

Con ai cũng t.ử huyệt, t.ử huyệt hiếu sắc dễ gây tai họa nhất, cũng dễ tra nhất.

Tần Song Song dùng sức xoa xoa khuôn mặt cả tối nên cơ nhức mỏi, vệ sinh cá nhân qua loa, cuộn tròn giường.

Việc Phàn Mặc Hồng tố cáo, cô hề sợ hãi chút nào, ngược , đột nhiên nhớ một chuyện lúc đang đường. Cô nhớ kiếp , vợ của Phàn Mặc Hồng chính là con gái của Chủ nhiệm Chính trị trị sự.

Hắn thể từ trợ giảng thăng tiến lên giáo sư, hình như đều nhờ ông bố vợ. Kiếp , Phàn Mặc Hồng lẽ cũng con rể của lão Hà? Cô thấy và con gái lão Hà dây mơ rễ má gì cả.

Chẳng lẽ là cô sống quá tách biệt?

Không con gái lão Hà tên là gì, chỉ là xinh xắn, năm nay ba mươi tuổi, là một trong hai ế gái 'ế nặng' duy nhất trong khu gia thuộc trường.

Phàn Mặc Hồng đến ba mươi, chắc là nhỏ tuổi hơn con gái lão Hà.

Chả trách Chủ nhiệm Chính trị trị sự nhiệt tình với chuyện như , hóa là con rể tương lai đang tìm cách chèn ép cô.

Nghĩ cũng , con gái ba mươi tuổi vẫn lấy chồng, Chủ nhiệm Chính trị trị sự chắc cũng nóng lòng như lửa đốt. Đột nhiên tìm một em trai còn trẻ tuổi hơn con gái, là giáo viên đại học, đương nhiên là trân trọng.

Về cô còn cẩn thận hơn, đừng để lũ ch.ó điên để ý, dù chúng c.ắ.n cô, nhưng cũng đủ khiến ghê tởm.

Điều tra Phàn Mặc Hồng cũng , nắm điểm yếu của , khiến khiếp sợ, về đừng lúc nào cũng nhắm cô.

Phàn Mặc Hồng hề cảm nhận nguy cơ sắp ập tới, rời khỏi nhà Chủ nhiệm Chính trị trị sự, thẳng đến chỗ ở của Hà Nguyệt Linh.

Hà Nguyệt Linh là cán bộ của Sở Y tế thành phố, đơn vị phân phòng, hai phòng ngủ một phòng khách. Một sống ở đó, thật là thoải mái vô cùng.

Chính vì công việc của cô , đãi ngộ phúc lợi cao, nên yêu cầu với đàn ông cũng khắt khe. Từ hai mươi tuổi chọn lựa đến tận ba mươi tuổi, vẫn gả chính .

quen Phàn Mặc Hồng, bắt nguồn từ một vở kịch " hùng cứu mỹ nhân".

Tối hôm đó, cô từ nhà bạn về, để tiết kiệm thời gian, cô đường lớn, mà một con hẻm nhỏ gần Đại học Kinh Đô, ngờ mấy tên du côn chặn đường.

"Này! Bà già! Đi chơi với bọn tao một chút nào, đêm khuya thế một ngoài, là cô đơn ? Muốn tìm đàn ông hả?"

"Ha ha ha! Bọn tao sẽ tiếp chị nhé!"

"Đừng chạy mà! Chạy nhanh thế gì? Lại đây! Chơi với bọn tao ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-496-bay-ra-mot-vo-kich-anh-hung-cuu-my-nhan.html.]

Lúc đó Hà Nguyệt Linh sợ hãi vô cùng, bốn phía một bóng , cô càng khiếp đảm, vẻ giận dữ nhưng trong lòng hoảng loạn, quát tháo với năm sáu tên du côn .

"Cút ! Cút xa ! Không nữa, kêu đấy."

Chỗ là một con hẻm nhỏ, từ nhỏ đến lớn cô bao nhiêu , xuyên qua nó là thể đến cổng của Đại học Kinh Đô. Trước đây dù về khuya đến mấy, cô cũng đều con đường , từng gặp du côn.

Vân Vũ

Không ngờ tối nay vận xui, đụng , một bên hẻm là nhà máy bỏ hoang, một bên là công viên, căn bản ai qua giờ .

kêu cứu cũng chẳng ai đến cứu cô , bọn du côn hiểu rõ điều , tất cả đều vây , sờ soạng cô .

"Kêu ! Cô kêu ! Xem ai đến cứu khi cô kêu đến vỡ giọng. Bọn tao để ý con đường lâu lắm , hôm nay khó khăn lắm mới gặp một món, thể để cô trốn thoát ."

Hà Nguyệt Linh sợ hết hồn, hai tay ôm chặt lấy : " đưa tiền cho các , xin hãy tha cho ."

"Tiền? Cô bao nhiêu? Lại đây, lấy hết tiền cho tao xem, nếu thể khiến động lòng, tha cho cô cũng ." Tên đầu đảng du côn đưa tay về phía Hà Nguyệt Linh.

" lấy, lấy, lấy hết." Hà Nguyệt Linh run rẩy lấy chiếc ví trong túi , mở , bên trong hơn một trăm tệ, cô lấy hết, đưa cho bọn du côn, "Trong túi chỉ nhiêu đây thôi, nếu đủ thì thể theo về nhà lấy, nhà tiền."

Ý cô là nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ cần đến cổng Đại học Kinh Đô, cô thể kêu , ban đêm cổng cũng trực.

Tên đầu đảng du côn giật lấy tiền trong tay Hà Nguyệt Linh, nhét túi quần của .

"Cô tưởng tao ngu , theo cô về nhà lấy tiền thì còn gì nữa? Đừng nhảm nữa, tiền thể hài lòng. Đi theo mấy em bọn tao nào, bên công viên ghế dài, 'hầu hạ' em bọn thỏa mãn thì sẽ tha cho cô."

"Không, ."

Hà Nguyệt Linh sợ hãi vô cùng, thụp xuống đất chịu , giằng co với bọn du côn.

chỉ là một phụ nữ, bao nhiêu sức lực? Huống chi đối phương tới mấy , dù cô lóc ăn vạ chịu , vẫn chúng bịt miệng, lôi công viên.

Nhìn thấy bản tối nay sắp gặp nạn, Hà Nguyệt Linh thật sự c.h.ế.t. Cô còn lấy chồng, gặp lũ súc sinh ?

lúc cô tuyệt vọng, phía đến, và vang lên một tiếng quát: "Các đang gì đó? Đêm hôm khuya khoắt dám cướp ?"

Hà Nguyệt Linh đầm đìa nước mắt ngoảnh , thấy một bóng cao lớn lao tới, hướng thẳng bọn du côn mà đ.ấ.m đá túi bụi.

Khoảnh khắc đó, hình tượng đàn ông trong lòng cô nâng lên vô hạn, mang một vẻ dũng thần võ như từ trời giáng xuống.

Bọn du côn rốt cuộc còn trẻ tuổi, đàn ông đ.á.n.h cho tơi bời, vội vã bỏ chốn, Hà Nguyệt Linh co rúm ở một bên, thấy vô cùng hả hê.

Bị bọn du côn lôi kéo, quần áo rách nát nghiêm trọng, Hà Nguyệt Linh dám về nhà trong tình trạng , sợ bố lo lắng.

"Cô gái! Cô chứ?"

Đánh vài hiệp với những kẻ do chính thuê, bọn chúng đ.á.n.h cho tơi bời, bỏ chạy, Phàn Mặc Hồng hài lòng với màn trình diễn của chúng.

" , cảm ơn cứu ." Hà Nguyệt Linh từ từ dậy khỏi mặt đất, "Anh thể đưa về nhà ?"

"Được."

Phàn Mặc Hồng chút do dự đồng ý, theo dõi suốt hai tháng trời, vất vả lắm mới dàn dựng vở kịch , vất vả lắm mới thành công, thể tùy tiện từ bỏ cơ hội bảo vệ Hà Nguyệt Linh chứ.

 

Loading...