Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 412: Em, liệu có, dễ bị tha hóa?
Cập nhật lúc: 2025-12-13 03:16:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Căn phòng bên cạnh, nhị ca Tần Lĩnh cũng đang chuyện với vợ là Trần Hiểu Vũ. Tính tình Trần Hiểu Vũ khá trầm, thích nhiều.
Tần Lĩnh liền với cô : "Tứ cửa hàng của nhà thể để nhà đẻ , chỉ riêng nhà em, mà tất cả nhà đẻ của các chị em trong nhà đều đến."
"Không đến thì thôi, theo Tứ ." Trần Hiểu Vũ đáp ngắn gọn, "Em gái em chắc đến Kinh Đô, ở nhà cũng ."
"Em đừng sốt ruột, sẽ nhờ tìm việc cho em gái, trong cửa hàng của nhà , thì thể chỗ khác."
"Không cần ."
"Em giận ?"
"Không ."
"Vậy tại cần?"
"Ôi!" Trần Hiểu Vũ thở dài, chồng, "Anh thật ngốc giả ngốc ? Em gái là con gái, đến thành phố lớn , lỡ lừa thì ? Chúng gánh vác nổi trách nhiệm ?"
Hiếm khi cô nhiều câu như , Tần Lĩnh trầm tâm suy nghĩ một lúc, lập tức hiểu .
Cô sai, em vợ cũng khá xinh xắn, tính tình hoạt bát, đùa giỡn chân tay với con trai trong nhà. Nếu đưa đến Kinh Đô, thật sự xảy chuyện gì thì đó chính là tội của .
Một cô gái từ nông thôn , vững ở Kinh Đô còn khó hơn lên trời. Huống chi năm nay cô mười tám tuổi, nhà đang tìm hiểu để kết hôn, nếu vì đến Kinh Đô mà lỡ chuyện hôn nhân, nhạc phụ e rằng sẽ trách .
"Bố em ngoài, đang tìm hiểu để kết hôn ." Trần Hiểu Vũ xong, dừng một chút, buông thêm một câu, "Đã xem xét một ở ủy ban thị trấn, sắp sửa định ."
"Vậy thì thật sự thể tùy tiện ngoài, hai xa ."
"Thế giới bên ngoài phồn hoa, ý bố em là để em đến, sợ tha hóa."
"Hê hê hê! Bố tầm xa."
Tần Lĩnh vô tư, em vợ đến là nhất, khỏi khiến khó xử.
Nghe thấy tiếng của , Trần Hiểu Vũ nhíu mày, do dự một lúc, Tần Lĩnh: "Anh, liệu , dễ tha hóa?"
"Hả?" Tần Lĩnh kịp phản ứng, ngừng tiếng , dừng , đó lắc đầu, "Không thể nào, dám tha hóa, bố liền dám c.h.é.m c.h.ế.t ."
Trần Hiểu Vũ xuống, đối diện với Tần Lĩnh, mắt : "Trước khi , Vương Chi Lan tìm đến nhà. Chị dâu bọn họ , cô tìm em ở phía ruộng rau."
Vương Chi Lan? Sợi dây tình cảm trong lòng Tần Lĩnh bỗng chốc rung động, trong đầu hiện lên một khuôn mặt tươi xinh , cùng với hai b.í.m tóc đen nhánh, dài đến tận thắt lưng.
Đó là khuôn mặt thích nhất cái tuổi mơ màng ngày , còn học theo tặng hoa, tặng khăn tay nhỏ, tặng gương tròn, tặng kem dưỡng da Bách Tước Linh.
Tặng ít đồ, Vương Chi Lan cũng nhận, cuối cùng hai bọn họ hợp. Còn bố cô tìm cho cô một hộ khẩu thành phố, ở hợp tác xã mua bán, một tháng hai mươi tám đồng lương.
Anh về nhà vật mấy ngày, chuyện , mắng một trận tơi bời.
"Mày đúng là đồ ngốc, Vương Chi Lan đó là cố tình treo mày lên, để lấy đồ của mày đấy. Cô cao ngạo như , thể coi trọng mày chứ?
Dù thật sự coi trọng cũng đồng ý, bố cô xảo quyệt hung dữ, thể chuyện cùng nhà . Mày mà thật sự lấy cô , cái nhà đừng ở nữa, thích thì ."
Nghe xong liền thấy nhẹ nhõm, Vương Chi Lan coi thường , mà là nhà coi trọng Vương Chi Lan. Sau , bố tìm hiểu Trần Hiểu Vũ cho , ban đầu cũng thích thích.
Bình bình thường thường, từ khi hai con trai đời cho đến bây giờ, Trần Hiểu Vũ luôn âm thầm việc ăn cơm. Việc nhà đều theo ông bà, bố và khác.
Dần dần quen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-412-em-lieu-co-de-bi-tha-hoa.html.]
Quen với việc trong cuộc sống của cô , con cái. Quen với việc tiền liền giao cho cô quản lý, quen với việc tắm rửa xong liền để cô lấy quần áo .
Quen với việc để cô giặt đôi tất hôi cho .
Lúc Vương Chi Lan tìm đến, gì rõ lắm, chỉ là trong cuộc sống của sẽ bao giờ cô nữa.
"Cô tìm em? Tìm em gì? Đòi địa chỉ liên lạc nhà ?"
Trần Hiểu Vũ ngạc nhiên: "Sao ?"
"Anh hiểu cô quá ." Tần Lĩnh khinh bỉ, "Trước đây đúng là từng thích cô , đó là chuyện khi em và tìm hiểu , nhớ với em mà!"
"Ừ! Anh ."
Giọng điệu của Trần Hiểu Vũ bình thản, nhưng bàn tay đặt đầu gối nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch.
Vợ chồng nhiều năm, Tần Lĩnh cảm nhận , cô đang bất an, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
"Em đúng là đồ ngốc." Tần Lĩnh nắm lấy tay Trần Hiểu Vũ, xòe nắm đ.ấ.m của cô , nắm chặt, "Bất kể cô gì, em cũng cần để ý.
Cô càng giống như thật, thì càng chứng tỏ chuyện đó. Người đàn bà đó, lúc trẻ cô lừa một ngốc nghếch thì thôi, còn tới nữa.
Nói thật với em ! Dù lúc đó lấy cô cũng , đồng ý."
Trần Hiểu Vũ nghi hoặc: "Tại ? Cô trông cũng khá mà, cô em ăn mặc, đến Kinh Đô cũng chỉ mất mặt thôi."
"Đừng cô bậy. Ăn mặc gì khó , thì học theo thôi." Đưa tay xoa đầu Trần Hiểu Vũ, kéo cô , dựa , "Mẹ bố cô dạng , bản cô cũng chẳng .
Không thích mà còn treo lên, nhận đồ của lấy , đơn giản thôi. Nhà em còn ? Bố con dâu cao, bình thường thực sự mắt ."
"Em đưa địa chỉ cho cô , nhưng cô sẽ đến tìm ."
"Tìm ? Cô tìm thấy ?" Tần Lĩnh cho là quan trọng, "Dù tìm thấy thì ? Nhà cả đại gia đình đều ở đây? Còn sợ cô ?"
"Cô cô ly hôn với chồng , nghĩ nghĩ vẫn thấy ."
"Bậy ba cái chuyện của cô , , lúc đó cô lừa , ngựa đầu ăn cỏ cũ. Anh thế nào, cũng thứ cô thể nghĩ tới, là của em."
Trần Hiểu Vũ "bật" thành tiếng, ngẩng đầu lên, mắt sáng hẳn lên: "Em , là của em."
Đưa tay gạt nhẹ mũi cô: "Chuyện em thể với , đó thật sự đến, em cứ để đối phó với cô . Sau mua quần áo để em gái dẫn em , cũng học cách ăn mặc của Kinh Đô.
À! , việc quên với em. Ngày mai em theo chị dâu, tam , tứ cùng đến cửa hàng giúp đếm tiền.
Đến cửa hàng thì đồng phục của nhà , như trông đoan trang đại phương hơn. Đồng phục để trong văn phòng cửa hàng, tứ chuẩn sẵn ."
"Đếm tiền?" Trần Hiểu Vũ kinh ngạc, "Cần, bọn em, bốn , đếm tiền?" Trời ạ, bao nhiêu tiền ?
Vân Vũ
", các em là phụ nữ tâm tính cẩn thận, việc vặn." Tần Lĩnh kéo Trần Hiểu Vũ xuống, "Mấy ngày nay bọn đếm sợ , đổi các em tới."
"Ừ! Vậy ngày mai em ."
Tần Lĩnh thực sự mệt, chạm gối ngủ . Trần Hiểu Vũ tắt đèn, đàn ông đang ngáy đều trong bóng tối, khóe mắt bỗng trào dòng lệ.
Lúc Vương Chi Lan tìm thấy cô, cô hoảng sợ, thực sự sợ trong lòng đàn ông buông bỏ , đến với cô , cô và hai đứa con ?