Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 393: Mang nhiều tiền như vậy đến Kinh Đô, đã nghĩ tới làm nghề gì chưa?

Cập nhật lúc: 2025-12-12 16:31:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Bảo ăn uống nhã nhặn, Nhị Bảo ăn nhanh nhất, Tam Bảo ăn bẩn nhất. May mắn , cả ba đều đeo yếm dãi, dù bẩn thế nào cũng dây quần áo.

Đơn vị của Thẩm Thần Minh vẫn còn việc, liền chào Tần Giang và Tần Mộc lái xe .

Lý Uyên nấu bánh chưng cho hai cha con họ, Tần Song Song bận rộn sắp xếp đống đồ linh tinh. Thẩm lão gia giống như một đứa trẻ, nếm thử một chút , một chút , thảo luận với Tần gia gia xem món nào ngon.

Khi sắp xếp đến chiếc túi cuối cùng, bên trong là quần áo của Tần Mộc và Tần Giang, cô mang phòng của Lý Uyên.

Sau , bố sẽ ở chung một phòng, còn Tần Mộc sẽ ở riêng một phòng.

Cô xách túi bước phòng, Tần Mộc theo : "Em gái! Trong túi của mười vạn, lát nữa em dẫn đến ngân hàng gửi nhé!"

"Mười vạn?"

Tần Song Song giơ tay lấy hết quần áo trong túi , quả nhiên thấy ở đáy mười xấp tiền giấy xếp ngay ngắn, yên lặng ở đó.

"Tứ ca! Anh mạo hiểm thật đấy, dám mang theo tiền lớn như đường, sợ xảy chuyện gì ?"

Tần Mộc mỉm : "Sợ gì chứ? Tứ ca thường xuyên nhập hàng, lúc nào chẳng mang theo tiền khắp nơi, cuối cùng cũng chẳng chuyện gì xảy . Anh kinh nghiệm, túi của và bố là đồ ăn, ngay chúng thăm . Hơn nữa, quần áo hai cha con chúng cũng chẳng gì, ai mà trong túi mang theo tiền chứ? Trên tàu trộm, nhưng bọn chúng cũng mới tay."

Từng xấp, từng xấp lấy tiền trong túi , Tần Song Song hỏi: "Anh nhiều năm mang theo tiền như , chẳng lẽ ai nhòm ngó ?"

Vân Vũ

"Không ." Tần Mộc lắc đầu, hạ giọng, cúi sát gần Tần Song Song, "Nói cho em một bí mật, mỗi địa phương khác nhập hàng, đều hóa trang thành ăn mày. Không mua vé ghế , chuyên ngủ gầm ghế. Đợi đến nơi , mới thu dọn cho bản sạch sẽ hơn một chút. Sau khi nhập hàng xong, thủ tục gửi hàng xong, mới yên tâm trở về nhà."

Tần Song Song sửng sốt : "Tứ ca! Ai dạy chiêu láu cá ?"

"Không ai dạy cả, đều là do tự nghĩ thôi." Khiến em gái kinh ngạc, Tần Mộc đắc ý, "Có một Đông Bắc nhập hàng, gặp một ăn mặc chỉnh tề, xách một chiếc cặp da màu đen. Hắn thấy mặc đồ tồi, tỏ khinh thường. Anh thèm để ý, chui xuống gầm ghế của để ngủ, suốt chuyến cứ nhạo . Về đến tối, kẻ trộm để mắt tới , lấy trộm mất chiếc cặp da và ví tiền. Anh ở gầm ghế thấy rõ ràng, vốn định đ.á.n.h thức , nhưng nghĩ thôi. Hắn coi thường , cũng chẳng ơn . Đợi khi phát hiện chiếc cặp da của biến mất, cuống cuồng lo lắng, thì tên trộm chạy xa lắm . Từ đó về , rằng, ngoài, nhất đừng mặc đồ quá . Tiền của gói trong một cái túi ni lông cũ rách đựng phân bón, đến cũng chẳng ai thèm."

"Anh đúng là giỏi thật."

Tần Song Song giơ ngón tay cái khen Tần Mộc, thể thừa nhận, phương pháp của cũng là một cách . Mang theo một lượng tiền mặt lớn ngoài, đương nhiên giữ thật khiêm tốn.

"Hê hê hê! Không thì ? Cả nhà lớn bé đang chờ ăn uống." Tần Mộc vô thức xoa gáy, "Nhà em cũng , đại ca và nhị ca đều thật thà, tam ca chạy xe, nếu nghĩ cách nào đó, cả đời sẽ kẹt ở Tần Gia Trang . Nói đến giỏi, em mới là giỏi nhất nhà. Số tiền kiếm một phần công của em, nếu do em đưa ý tưởng cho , thì cũng thể kiếm tiền . Việc kinh doanh bán sỉ ở nhà thực khá , đại ca tiếp tục ở nhà, sợ tính toán, nên đồng ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-393-mang-nhieu-tien-nhu-vay-den-kinh-do-da-nghi-toi-lam-nghe-gi-chua.html.]

"Anh quyết định như là đúng, đều đến đây cả, để mỗi đại ca và gia đình ở trong thành phố, nếu chuyện gì xảy , chúng đều thể chăm sóc ."

Tần Song Song đại ca là hiền lành chất phác, như chỉ phù hợp với công việc lao động, phù hợp buôn bán gì cả. Vào thời đại , xã hội đen tràn lan, chỉ cần sơ suất một chút là thể tan cửa nát nhà.

Nếu cả bốn em nhà họ Tần đều ở nhà, thì còn đỡ. Tứ ca đầu óc linh hoạt, nhiều việc thể xử lý , nhưng nếu bằng đại ca, chắc xử lý , chỉ liều mạng với thôi.

"Anh cũng nghĩ . Mười vạn tiền hàng tồn kho tích lũy lâu ngày trong kho, nhân dịp Tết, bán hai phần ba hàng."

Trò chuyện với em gái, Tần Mộc hề giấu giếm, báo cáo tình hình ở nhà cho cô rõ ràng từng li từng tí.

"Số hàng còn một phần ba , ước tính bán năm vạn, nhưng hai ba vạn thì . Anh thương lượng với , chuyển nhượng cửa hàng cho khác kinh doanh, khách hàng gì đó đều giao hết cho . Mượn cửa hàng của để thanh lý hàng tồn, cần gì thì để hết cho , cần thì thanh lý hết. Người tiếp quản cửa hàng của là tên đầu đảng lưu manh trong thành phố, để mắt tới cửa hàng của từ lâu. Mỗi tháng những cung phụng cho bọn chúng, bình thường còn đòi cái cái . Khi , mở miệng bảo giao hết việc kinh doanh trong cửa hàng cho , đồng ý . Không còn cách nào khác, nếu , sợ vốn thể thu hồi . Có bọn chúng ở đó, khác dám nhận cửa hàng của ."

Đối với cách của tứ ca, Tần Song Song hiểu. Vào những năm tám mươi, chín mươi, nhiều luật pháp quy định vẫn thiện, xã hội đen gần như độc quyền nhiều ngành nghề.

Những thứ như "Bá cát, bá đá, bá đất" đầy rẫy khắp nơi.

Cô nhớ kiếp từng xem một báo cáo, ngành thu gom vật liệu xây dựng của một thành phố một tên bá chiếm lĩnh.

Một vị quan chức trang trí nhà, phu nhân của ông chuyện , liền trả tiền nhờ thợ trang trí giúp dọn rác thải xây dựng trong nhà.

Người thợ trang trí nhất quyết chịu , trả bao nhiêu tiền cũng . Vị phu nhân lấy kỳ lạ, hỏi kỹ mới là do nguyên nhân gì.

Phu nhân trở về kể chuyện với chồng , chồng cũng tức giận, hôm đó liền chỉnh đốn an ninh trật tự, mới moi tên "bá" .

"Tứ ca đúng, đối với những tay đầu sỏ địa phương, thể cho chúng một chút lợi ích để kéo , cũng coi như là một thủ đoạn kinh doanh. Mạnh yếu thua, chúng cũng thể phá vỡ quy tắc thông thường. Đến Bắc Kinh sẽ hơn một chút, đây là thủ đô, chỉ cần phạm pháp, chắc sẽ nhiều chuyện vớ vẩn như ."

Tần Mộc , vui vẻ: "Anh cũng nghĩ , ở trong thành phố, bọn chúng coi trời bằng vung, cách vài hôm đến cửa hàng lấy cái , lấy cái . Không cho thì chúng ngừng đến quấy rối. Làm việc một hai năm nay, tiền thì kiếm , nhưng ức chế cũng thật sự ức chế. Mỗi tháng tiền cung phụng cố định thiếu một xu, ngày thường còn cung phụng chúng ăn ngon. Tính cách đại ca khá thẳng thắn, mấy suýt nữa cãi với bọn chúng, luôn kìm hãm . Nếu thật sự để một ở nhà, sợ xảy chuyện. Số hàng tồn bán xong, thì dừng tay nữa, thật xa. Ở Kinh Đô em và em rể, là thủ đô của chúng , dù loạn thế nào cũng thể loạn như trong thành phố của chúng ."

Cất từng xấp, từng xấp tiền gọn gàng, Tần Song Song xuống: "Tứ ca! Anh mang nhiều tiền như đến Kinh Đô, nghĩ tới nghề gì ?"

Tần Mộc lắc đầu: "Chưa nghĩ tới, sẽ đến xem , đợi xem xong hẵng . Anh vội nghề, mua nhà . Về trong nhà đều qua đây, chỗ ở, cả nhà lớn bé mà một mái nhà ?"

 

Loading...