Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 388: Phàn Mặc Hồng ngay cả chuyện này cũng biết, không đơn giản

Cập nhật lúc: 2025-12-12 07:57:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , Tần Song Song đến trường lên lớp, gặp bác Lâm còn dặn dò: "Nếu con của bác chỗ nào hiểu, thể hỏi cháu."

Bác Lâm cảm động thôi: "Được , cảm ơn cô Tần!"

"Bác đừng khách sáo, cháu thể giúp con của bác, cháu vui."

Nói xong, Tần Song Song rời . Hôm nay cô lên tiết cuối cùng buổi chiều, tan học còn chấm bài tập về nhà của hôm qua, về nhà sẽ muộn một chút.

Cũng , trong nhà đều lịch sinh hoạt của cô, tối muộn nửa tiếng cũng chẳng gì.

Đến văn phòng nghỉ ngơi một lát, chờ lên lớp cho học sinh.

Tan học, trong văn phòng căn bản chẳng ai, cô xuống chấm bài tập.

Vì trong văn phòng , cô đóng cửa , cũng bật đèn. Nghĩ rằng chấm bài tập nhanh, một lát là xong, lười bật đèn tắt đèn.

Đang cúi đầu chấm bài nhanh thoăn thoắt, bên ngoài vọng tiếng chuyện của một nam một nữ.

Lắng kỹ một chút, dường như là Phàn Mặc Hồng và Đỗ Trân Trân, Tần Song Song dừng động tác trong tay, vểnh tai lên , quả nhiên là hai bọn họ đang chuyện.

"Thầy Phàn! Thầy thật chứ? Cuối học kỳ thể giúp em môn nào cũng vượt qua? Tuyệt đối trượt môn nào?"

Phàn Mặc Hồng chút ngượng miệng: "Đương nhiên , thầy lợi hại mà, trượt môn thôi mà! Có khó gì ? Chuyện của em và cô Triệu xử lý thế nào ? Bà vẫn nhận em ?"

Giọng điệu của Đỗ Trân Trân chán nản: "Đừng nhắc nữa, dì họ của em hiểu lầm nhà chúng em lớn, chính là chịu tha thứ cho lầm năm xưa của nhà ngoại em. Bây giờ bà tìm con gái ruột, càng thèm quan tâm đến em nữa."

"Vậy thì thật đáng tiếc." Phàn Mặc Hồng tỏ thông cảm với Đỗ Trân Trân, "Nếu em thể nhận sự thừa nhận của bà , thì thể sẽ lưu trường dạy học, trong tay bà một chỉ tiêu, thể giải quyết vấn đề công việc cho một ."

Tần Song Song: "..."

Phàn Mặc Hồng ngay cả chuyện cũng , đơn giản. Hắn chung với Đỗ Trân Trân ? Không tay với cô chứ?

Đỗ Trân Trân trầm mặc một lúc, khổ: "Bà sẽ cho em , em cũng chẳng thèm. Mẹ em , như bà tâm địa hẹp hòi, nhỏ nhen, sẽ chẳng kết cục .

Cứ chờ xem ! Dù con gái trở về, những ngày tháng cũng đừng mong . Căn bệnh của bà chính là sự trừng phạt của ông trời, chuyên hành hạ bà thôi."

Phàn Mặc Hồng gì, Đỗ Trân Trân, đổi chủ đề: "Đi thôi! mời em ăn."

"Ăn căng-tin thì em , trừ khi ngoài ăn, thầy Phàn! Thầy dẫn em ăn tiệm ?"

"Được chứ!"

Hai xa, Tần Song Song khựng , cúi đầu chấm bài nhanh thoăn thoắt.

Đỗ Trân Trân lẽ còn bản chất của Phàn Mặc Hồng, kiếp vợ của là ai nhỉ? Nhất thời nửa khắc nhớ .

Chấm xong bài tập, sắp xếp gọn gàng, cô dậy về nhà.

Đi đến cổng trường, thấy Thẩm Thần Minh đang dựa xe đợi cô.

"Sao đến?" Tần Song Song bất ngờ, vui vẻ chạy đến, "Đợi lâu ? Sao bảo gọi điện cho em?"

"Không đợi lâu lắm, thôi! Lên xe về nhà." Thẩm Thần Minh kéo cửa xe cho Tần Song Song, để cô lên xe, tùy miệng hỏi, "Sao giờ mới ? Chẳng tan học từ lâu ?"

"Chấm bài tập mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-388-phan-mac-hong-ngay-ca-chuyen-nay-cung-biet-khong-don-gian.html.]

"Ồ!"

Thẩm Thần Minh khởi động xe, đầu rời . Tần Song Song vô tình trông thấy Phàn Mặc Hồng và Đỗ Trân Trân đang ăn cơm trong một quán xào, nhịn thêm hai mắt.

"Xem gì thế?" Thẩm Thần Minh tò mò, "Gặp quen ?"

Tần Song Song : "Không gì, chỉ là 'giáo thú' hại nữ sinh em với đó, dường như đang ve vãn ."

"Vậy ? Kẻ đó gan ch.ó dám trời." Thẩm Thần Minh tỏ khinh thường, "Làm thầy giáo, chuyên chuyện mờ ám."

"Có cách nào , rừng lớn chim đủ loại." Tần Song Song cho là đúng, "Chúng cứ coi như , ve vãn là Đỗ Trân Trân.

Xem giọng điệu của Phàn Mặc Hồng, dường như đơn thuần vì bản , mà còn thông qua Đỗ Trân Trân để lấy chỉ tiêu công việc trong tay cô Triệu Minh Châu."

"Vậy thì tính toán sai , chỉ tiêu công việc của cô Triệu thể nào cho . Đừng là bà nhận Đỗ Trân Trân, dù nhận nữa cũng thể cho Phàn Mặc Hồng, cho thì cũng chỉ cho Đỗ Trân Trân."

"Chưa chắc, đời gì là tuyệt đối. Phàn Mặc Hồng lẽ chỉ thử vận may với Đỗ Trân Trân, nhỡ khéo ăn , thuyết phục Đỗ Trân Trân nhường chỉ tiêu cho thì ? Chuyện đến bước cuối cùng, thật khó mà ."

Thẩm Thần Minh lên tiếng nữa, thật là vì lời của nhỏ quá lý, đến bước cuối cùng, thật khi kết luận quá sớm.

Cũng chính là mặt nhỏ, mới kiêng nể gì mà bày tỏ suy nghĩ trong lòng, nếu là mặt ngoài, tuyệt đối sẽ mạo hiểm như . Chưa đến thời khắc cuối cùng, sẽ ý nghĩ trong lòng.

Ở bên cạnh nhỏ, còn nỗi lo , nghĩ gì đó.

"Phải! Lời vợ đúng, là phán đoán sai."

"Kẻ xu nịnh!" Tần Song Song trừng mắt Thẩm Thần Minh đang lái xe, "Vụ án của thế nào ? Tên trộm tiền bắt ?"

"Bắt , chính là ông giám đốc ngân hàng kêu 'bắt trộm'." Thẩm Thần Minh nhẹ nhàng, chút ý cầu khen, "Tên ước chừng là vì tiền quá phấn khích, mặt đầy vẻ kiêu ngạo tự đắc.

Hắn tự cảm nhận , tưởng rằng che giấu , kỳ thực sớm lộ sơ hở."

"Lần phá án lớn như , cấp sẽ thăng chức tăng lương ?" Tần Song Song hứng thú với quá trình phá án, chỉ hứng thú với việc đàn ông của thể thăng tiến .

"Cấp biểu hiện gì, cũng quan tâm." Thẩm Thần Minh rời một tay khỏi vô lăng, nắm lấy tay Tần Song Song, "Anh nghĩ đến thăng tiến, chỉ nhàn hạ một chút, nhiều thời gian hơn để ở bên em và các con.

Thăng chức càng cao, áp lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Em! Anh nghĩ như chí tiến thủ ? Đàn ông đều thích tranh đấu sự nghiệp, kiếm thật nhiều tiền. Chồng của em chỉ ở bên cạnh em, ăn bám chờ c.h.ế.t."

"Không thể ." Tần Song Song buông tay , để tập trung lái xe, "Kiếm thật nhiều tiền cái của kiếm thật nhiều tiền, ăn bám chờ c.h.ế.t cái diệu của ăn bám chờ c.h.ế.t. Dù thế nào nữa, tùy duyên mà an, tuân theo bản tâm là .

Thăng thăng chúng cũng chủ , thì , mỗi ngày nỗ lực việc, sống mới là việc quan trọng hàng đầu."

Thẩm Thần Minh , tay đặt về vô lăng: "Vợ quả là khác biệt, em sai, sẽ nỗ lực việc, kiếm tiền nuôi gia đình, sống thật , ở bên các con trưởng thành.

Bồi dưỡng các con , còn hơn bất cứ thứ gì. Vị giám đốc ngân hàng tại ăn trộm tiền? Thì là con trai cả nước ngoài, nhiễm thói nghiện cờ bạc, thua năm vạn đô la.

Gọi điện về nhà đòi tiền, đưa thì c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n . Hắn cuống quýt, mới nghĩ chiêu hôn ngu , những cứu con trai, mà còn tự sa vòng lao lý.

Ba bảo bối nhà chúng bồi dưỡng thật , thể lớn lên chuyện gì, nếu thật sự như , sẽ là đầu tiên bắt chúng ."

Tần Song Song vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Yên tâm , ba bảo bối lớn lên chắc chắn sẽ tùy tiện, em cho phép."

Vân Vũ

 

Loading...