Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 339: Đưa ra một yêu cầu khiến người ta không ngờ tới
Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:16:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hừ hừ hừ! Dương Thụy! Em quả thật là một gã đàn ông thẳng thắn quá mức.” Tần Song Song nhịn nổi bật , “Em là đứa trẻ , hãy nhớ lấy lời cô, thấu nhưng đừng . Một lời quá rõ ràng, đều sẽ khó xử.”
Quả thật, lúc Đỗ Trân Trân đang cảm thấy khó xử.
Cô vốn tưởng rằng những suy nghĩ nhỏ nhoi của giấu kỹ lắm , ai phát hiện . Không ngờ Dương Thụy lột trần đến mức còn một mảnh giáp.
Triệu Minh Châu xác thực là dì của cô , dì ruột, chỉ là năm đó chú cô hạch sách, cắt đứt quan hệ với bộ nhà.
Chú c.h.ế.t, bọn họ thực sự .
Cô thi đỗ Đại học Kinh Đô, vô tình thấy Triệu Minh Châu, mới bà hiện là giảng viên Đại học Kinh Đô. Cô thư về nhà chuyện với bố .
Mẹ cô gửi thư đến, bảo cô tìm cách dọn nhà Triệu Minh Châu ở. Như , khi nghiệp, cô thể lưu Kinh Đô, trở về quê hương nữa.
Hơn nữa còn thể chiếm đoạt tài sản của Triệu Minh Châu, dù bà cũng con cái, cái hộ tuyệt tự cô ăn thì khác cũng ăn.
Nói thế nào thì Triệu Minh Châu cũng là vợ góa của chú cô , tài sản gì đó cũng phần của chú cô , tại để những lợi ích đó cho ngoài?
Đặc biệt là khi cô bên cạnh Triệu Minh Châu còn cháu trai, cháu gái bên nhà ngoại, cô ghen tị đến mức gần phát điên.
Cùng là ngoài, tại cô thể chia một chén canh?
Cô từng thăm Triệu Minh Châu, hôm đó cô còn mua ít trái cây mang theo, khi cô bày tỏ phận của , sắc mặt Triệu Minh Châu trở nên vô cùng khó coi.
“Mẹ cháu cắt đứt liên lạc với chúng , giữa chúng là thích nữa, cháu cũng đừng đến nữa. Học hành thì cứ chăm chỉ mà học, đừng đến chỗ dì tìm cảm giác tồn tại.”
“Dì ơi! Không , lúc đó cháu cũng là bất đắc dĩ mới . Lúc đó tình hình hỗn loạn, lòng bất , chú cháu mang cái phận như , đều sợ hãi, nên mới cắt đứt quan hệ với chú.
Bây giờ tất cả qua , rốt cuộc chúng vẫn là một nhà, thể chia lìa ? Mẹ cháu hối hận về hành động năm đó, cháu ở đây học, cũng tiện chú cháu chăm sóc dì.”
“Không cần, dì chăm sóc, cháu ! Sau đừng đến nữa.”
“Dì ơi! Dì và cháu hòa thuận, thể liên lụy đến cháu? Lúc đó cháu còn sinh . Cháu là công nhận dì dì của cháu mà, cháu là kẻ bề , thường xuyên đến chăm sóc dì chẳng là nên ?”
“Không cần .” Triệu Minh Châu liên tục vẫy tay từ chối, “Dì cần cháu chăm sóc, cháu cứ chăm chỉ học hành, chuyện của lớn cháu cũng đừng nhúng tay .
Vì cháu cái gì cũng , hãy coi như chúng quen . Chú cháu còn nữa, dì của cháu cũng cần bận tâm. Về ! Sau đừng đến nữa, mang theo trái cây cháu mang đến mà về.”
“Dì ơi!” Cô đỏ mắt, rơi nước mắt, “Dì đừng như , cháu thực lòng đến chăm sóc dì, cháu chuộc tội. Dì hãy xem tình nghĩa của chú cháu, cho cháu một cơ hội !”
“Không cần.” Triệu Minh Châu dứt khoát lấy trái cây cô mang đến, nhét tay cô , “Đi ! Đừng trong nhà dì.
Tro cốt chú cháu ở trong nghĩa trang, nếu thực sự nhớ chú , hãy đến đó thăm. Còn dì thì thôi , cần cháu đến thăm.”
Cứ như , cô đuổi ngoài.
Sau đó cô còn thêm hai nữa, đều đuổi về.
Triệu Minh Châu căn bản tiếp đãi cô , thấy cô hề một sắc mặt . Nếu vì tham căn nhà ba phòng sáng sủa sạch sẽ của bà , cô thà rằng bà c.h.ế.t sớm còn hơn.
Có ai thực sự thích chăm sóc bà , mỗi từ chỗ bà , cô đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cháu trai và cháu dâu của bà đều sống trong nhà bà , chỉ riêng cô là thể đến ở, cô tức lắm.
Thật đấy.
Quá tức .
Tại cô thể ở trong căn nhà như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-339-dua-ra-mot-yeu-cau-khien-nguoi-ta-khong-ngo-toi.html.]
Sau Triệu Minh Châu tìm một giáo viên tiếng Đức giỏi, vị giáo viên Tần là giáo viên tiếng Anh cấp ba của Dương Thụy, cô liền nghĩ kế đến Dương Thụy.
Bắt đầu ngừng quấy rối Dương Thụy, tính mềm yếu, dễ bắt nạt, nên luôn bắt giúp đỡ một việc.
Hy vọng thể khống chế thật chặt, tiện cho việc cô điều khiển để nhờ Tần Song Song giúp đỡ.
Vốn dĩ kế hoạch vô cùng kín kẽ, ngờ Dương Thụy là một kẻ "trắng đen lẫn lộn", bề ngoài trông vẻ yếu đuối, nhưng bên trong cũng là một tay dễ chọc.
Vân Vũ
Đã nắm rõ ý đồ của cô từ đầu đến cuối, còn với Tần Song Song, thì những việc cô còn tiến hành thế nào đây?
“Dương Thụy! Em đúng là đồ ngốc.” Đỗ Trân Trân tức c.h.ế.t, đ.á.n.h Dương Thụy mấy quả, “Cho dù em tính toán của chị thì ? Chị chính là chăm sóc dì của chị, nhân tiện kiếm chút lợi ích thực tế.
Làm mà! Ai thể vị tha đến mức một mực cho cầu báo đáp? Đừng là chị, cho dù là cháu trai cháu dâu bên ngoại của dì chị chẳng cũng đang nhăm nhe lợi ích của bà ?”
Câu dễ tiếp, Tần Song Song gì, biểu cảm đạm nhiên cô .
Dương Thụy lạnh lùng nhạo: “Em lo nhiều như gì? Cô Triệu sắp xếp thế nào, đó là việc của cô , em là một ngoài tư cách gì để lên tiếng?”
“Ai em là ngoài? Em là cháu gọi bằng dì của cô .” Đỗ Trân Trân bất phục khí nắm chặt hai tay, “Chú của em còn nữa, nhưng bà là vợ góa của chú em, em là cháu gọi bằng dì của bà thì là gì?”
Tần Song Song cảm thấy buồn : “Đỗ Trân Trân! Em tự tin lời chứ?”
“Em tin chứ!” Đỗ Trân Trân dùng sức gật đầu, “Chúng em là thích ruột thịt, tại tin?”
Dương Thụy chế nhạo: “Em tin là việc của em, nhưng ở chỗ cô Triệu, bà và em bất kỳ quan hệ nào.”
“Sao quan hệ? Em là cháu gái của chồng bà , thì cũng xem như là cháu gái của bà .”
Tần Song Song lắc đầu với Dương Thụy: “Đừng nữa, em mãi mãi thể gọi dậy một kẻ đang giả vờ ngủ, đừng nhảm nữa.
Ngày Quốc Khánh đến nhà cô ăn cơm, đây là địa chỉ cô cho em, xe tuyến nào, xuống xe ở , như thế nào cô đều ghi rõ ràng cả .
Thực sự thì còn điện thoại nhà, em gọi một cuộc, cô ngoài đón em.”
Cầm lấy mảnh giấy Tần Song Song đưa cho, Dương Thụy vô cùng cảm động, thể gặp cô Tần ở Kinh Đô, là may mắn lớn nhất của .
“Cảm ơn cô! Ngày mai em nhất định đến.”
Tần Song Song vỗ vỗ tay Dương Thụy, cảnh cáo : “Không mua đồ, em đến là . Nhà cô cái gì cũng , chỉ cần chăm chỉ học tập, nắm thật vững kiến thức chuyên môn của , đó chính là món quà nhất tặng cho cô .”
Dương Thụy giơ tay xoa xoa đầu, chút ngại ngùng: “Như ạ! Em đến nhà ăn cơm, thể tay mà đến? Để em , nhất định sẽ mắng em.”
“Em ngốc thế! Không với em là ? Đã , đừng mang đồ đến, thì cô sẽ vui, qua tết qua tiết sẽ gọi em nữa.”
“Vậy... cũng !” Dương Thụy buông tay xuống, .
Sự bụng của cô Tần dành cho , đều ghi nhớ trong lòng, tìm cơ hội báo đáp là .
Đỗ Trân Trân đột nhiên chằm chằm Tần Song Song, đưa một yêu cầu khiến ngờ tới.
“Cô Tần! Em thể cùng Dương Thụy đến nhà cô qua tiết ?”