Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 337: Tôi Tên Đỗ Trân Trân

Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:16:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đó chính là công việc của , cũng là tâm nguyện lớn nhất của đời .

Hy vọng mỗi đều thể sống và học tập một cách vui vẻ, hạnh phúc. Sẽ hỗn loạn như ở nước ngoài, tiểu tiện đại tiện bừa bãi khắp nơi phố, vô gia cư từng đống từng đống một.

Những kẻ hút chích cái gì đó đầy rẫy đường phố, một nơi đừng là ban đêm, ngay cả ban ngày cũng dám bén mảng đến.

Đã thì chắc .

Kinh Đô của chúng , trở thành thành phố an nhất thế giới.

Tâm nguyện , nhưng cái giá trả là tâm huyết và nỗ lực của cả nửa đời của .

“Anh thật tuyệt! Ngày đầu phát hiện kẻ g.i.ế.c , tệ .” Tần Song Song khen ngợi một câu, áp sát tai Thẩm Thần Minh, dùng giọng khẽ thốt lên một câu, “Chồng! Em tự hào về !”

Lần đầu tiên cô bé gọi “chồng”, trong lòng vui sướng, tiếp theo đó gốc tai đỏ ửng như sắp chảy máu, ngay cả gáy cũng đỏ lên.

May mà cô bé phát hiện, thì hổ c.h.ế.t.

Tiếng gọi “chồng” của cô bé , thực sự khơi dậy sự mềm yếu trong lòng . Đời bên cạnh, tuyệt đối hạnh phúc viên mãn.

“Vợ!”

Thẩm Thần Minh học theo cô bé, dùng giọng khẽ gọi bên tai nàng, đầu tiên thốt lên hai chữ , cảm thấy thật lạ lẫm, trong lòng thật ngọt ngào.

Hóa vợ chồng với còn thể chơi đùa như thế , quyết định , từ nay về gọi “cô bé” nữa, sẽ gọi nàng là “vợ”.

Vân Vũ

Tuổi của cô bé ngày càng lớn, gọi mãi thấy còn phù hợp nữa, nếu gọi là vợ, thì cho dù gọi đến già cũng vẫn thích hợp.

“Anh cũng tự hào về em.”

Tần Song Song khẽ gật đầu, nở nụ rạng rỡ với đàn ông: “Chúng hãy cùng khích lệ, trở thành niềm tự hào của .”

Tam Bảo giữa hai , bố, đầu , đột nhiên bật một chữ: “Hào! Hào! Hào!”

Thẩm Thần Minh và Tần Song Song giật , cùng lúc kinh ngạc đứa bé đang mắt lươn cong mặt, cảm thấy gì, nhất vẫn nên tránh một chút!

Tam Bảo đúng là chiếc áo bông sổ gấu, vô tình tiết lộ những lời thầm thì của họ.

Thẩm lão gia đang bồng Nhị Bảo, Đại Bảo bên cạnh Tần gia gia, bốn đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Song Song và Thẩm Thần Minh, trong mắt đều là sự tò mò, thấy kỳ lạ vì Tam Bảo bỗng dưng chữ “hào”.

Khi Vân Nga và Thẩm Quốc Phú trở về, kể về trải nghiệm ngày đầu của Thẩm Thần Minh, đều cảm thấy kinh ngạc.

Thẩm Thần Minh tuy nhiều, chỉ vài câu thoáng qua, nhưng họ cảm nhận con trai thật năng lực.

Thật kỳ lạ, vì khứu giác của trở nên nhạy bén như , thậm chí thể ngửi thấy mùi m.á.u trong khí, còn thể phân biệt m.á.u và m.á.u động vật, thế nào?

Thẩm Thần Minh: “......”

Chẳng đều là do những năm tháng huấn luyện trong quân đội đó ! Hơn nữa còn là kinh nghiệm tích lũy khi nhiệm vụ.

“Thần Minh! Mẹ tự hào về con!” Vân Nga khen ngợi con trai, mặt nở nụ đầy vui mừng.

Thẩm lão gia và Tần gia gia , cảm thấy phá án, hóa tiếng hét “hào” lúc nãy của Tam Bảo là đến từ đây.

Thẩm Quốc Phú cũng giơ ngón tay cái khen con trai: “Bố cũng tự hào về con.”

Tam Bảo đùi Tần Song Song, hét lớn: “Hào! Hào! Hào!”

Nhị Bảo cũng hét theo: “Mẹ bố! Hào! Mẹ bố hào!”

Đại Bảo lên tiếng, mặt mày nghiêm nghị, tay cầm đũa, gắp thức ăn trong bát, ăn một miếng, , ăn thêm miếng nữa, .

Trông điềm tĩnh khác thường, ảnh hưởng đến động tác ăn uống thong thả của .

Một đại gia đình, quây quần bên vui vẻ ăn bữa tối, kể chuyện những điều thấy trong ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-337-toi-ten-do-tran-tran.html.]

Thẩm lão gia, Tần gia gia và Lý Uyên trở thành những thính giả tuyệt vời nhất.

Ba đứa bé măng sữa thỉnh thoảng cũng hét vài câu lung tung, khiến ha hả.

Những ngày tháng tươi luôn trôi qua trong chớp mắt.

Thời gian thực tập của Tần Song Song qua hơn một tháng, thoắt cái đến ngày Quốc khánh mùng 1 tháng 10.

Lúc vẫn khái niệm kỳ nghỉ dài, chỉ nghỉ đúng ngày lễ, những ngày khác gì thì vẫn đó.

Cô đến lớp của Dương Thụy, định mời về nhà dùng bữa nhân dịp Quốc khánh. Đứa bé ở Kinh Thành thích bạn bè, cô là giáo viên của , ngày lễ nên để về nhà cùng ăn cơm.

Đi đến cửa khoa Hóa học, thấy Dương Thụy đang một cô gái kéo . Cô gái đó hình to lớn thô kệch, tóc buộc đuôi ngựa cao, mặt chi chít những nốt mụn tuổi dậy thì.

Da đen, còn thích mặc màu vàng chói lọi, trông thật hài hòa.

“Dương Thụy! quan tâm, trực nhật hôm nay , thì sẽ đến chỗ giáo viên chủ nhiệm quấy rối .”

Tần Song Song đến muộn, cô đến khi tan học, hỏi các bạn cùng khoa Hóa học mới Dương Thụy đang ở trong lớp.

Không ngờ đến thấy câu đó, cô cũng rõ là chuyện gì, nên lên tiếng, bước về phía họ.

Dương Thụy dường như giúp cô gái trực nhật, áo kéo nhàu nát, đồng ý, hai cứ thế giằng co.

Đến lúc Tần Song Song đến bên cạnh họ cũng phát hiện .

“Dương Thụy!”

Nghe thấy tiếng gọi, cô gái vội vàng buông Dương Thụy , cô, sắc mặt vui: “Cô là ai? Tại đến tìm Dương Thụy?”

Giọng điệu của cô gái đầy vẻ ghen tuông, chằm chằm Tần Song Song như hổ đói, sợ cô là hồ ly tinh sẽ cướp mất Dương Thụy.

“Cô Tần!” Dương Thụy nhanh chóng bước đến phía Tần Song Song, sợ cô gái túm lấy, “Cô tìm em việc gì thế?”

Cô còn kịp lên tiếng, cô gái lập tức buông bỏ cảnh giác, vui mừng khôn xiết Tần Song Song, trong mắt lấp lánh tia sáng tinh ranh.

“Cô chính là giáo viên tiếng Anh của Dương Thụy? Xin ! Cô Tần! Em là cô đến, nhiều điều mạo phạm đến cô, thật xin ! Xin cô!”

Sự đổi của cô gái nhanh, đổi sắc mặt như lật giở trang sách, Tần Song Song nhíu mày. Cô cảm nhận , cô gái coi duỗi, cứ bám lấy Dương Thụy buông.

“Em là bạn cùng lớp của Dương Thụy?”

“Vâng, em và Dương Thụy là bạn cùng lớp, em tên là Đỗ Trân Trân. Cô Tần! Rất vui gặp cô!”

Đỗ Trân Trân khéo xử sự, đưa tay với Tần Song Song, Tần Song Song do dự một giây, cuối cùng cũng bắt tay cô .

Không cô chê bai gì, mà là sự thực dụng của Đỗ Trân Trân khiến cảm giác khó chịu.

đối với cô quá nhiệt tình, nhiệt tình quá mức, chút giả tạo.

Rất giả.

thích khác đối xử giả dối như , đây là giả tạo đầu tiên mà cô gặp kể từ khi trọng sinh.

“Bạn học Đỗ Trân Trân! Cô cũng vui gặp em, em và Dương Thụy đang gì thế?”

Dương Thụy thò đầu từ lưng Tần Song Song, giống như một đứa trẻ oan ức tìm cha để mách.

“Cô Tần! Bạn bắt em trực nhật , em giúp bạn mấy , em cứ tiếp tục như nữa. Đó là phần trực nhật của bạn , cứ là em hộ mãi thế.”

Đỗ Trân Trân lập tức khúc khích: “Ôi! Bạn Dương Thụy! Không thì thôi, với cô Tần gì chứ.

Cô Tần! Cô tìm Dương Thụy việc gì thế? Cần giúp gì cứ , em và Dương Thụy sẽ cùng thành.”

 

Loading...