Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 330: Nhìn mấy từ ngữ chửi người kia xem, cao cấp thật, hoàn toàn không dính dáng đến tục tĩu
Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:16:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lô Hiểu Trân trầm mặc, một lúc thở dài: "Thảo nào chị Quản chỉ sinh một đứa con, hóa là chị mãi thể m.a.n.g t.h.a.i . Nhìn chúng sinh hai ba đứa, chắc hẳn là ghen tị thôi, dám , sợ chúng chê chị ."
"Thực chị nghĩ sai , chúng mỗi ngày bận bịu đến c.h.ế.t, lấy thời gian để chê khác?" Lưu Thục Anh thở dài, "Cho dù lúc đó chúng mở cửa hàng, thì ngày ngày cũng lên núi nhặt củi, còn xuống ruộng trồng rau. Lo lắng cho ba bữa cơm mỗi ngày, lo lắng vì tiền tem trong nhà đủ dùng, ăn tới cuối tháng, lúc đó nhà là nghèo nhất trong khu tập thể."
"Phải , chúng từ quê lên, rụt rè, quen ai, ít khi tìm ai chuyện tán gẫu. Nhà cũng nghèo, đều như . Bây giờ thì , so với lúc mở cửa hàng thì hơn nhiều, chị ơi! Chúng hãy thật , nỗ lực thật nhiều, cố gắng hết sức, đợi khi cô trở về, thấy chúng ai nấy đều sống , nhất định sẽ vui mừng cho chúng ."
Nhắc đến "cô ", mặt Lưu Thục Anh khỏi nở nhiều nụ thư thái: "Em đúng lắm, nhờ phúc của cô , chị Quản mới giang tay giúp đỡ chúng . Chúng cũng thể chiếm tiện mãi của , nên mua thì cũng mua."
Vân Vũ
" thông báo cho những khác." Lô Hiểu Trân vui vẻ bỏ .
Tối hôm qua, Thẩm Thần Minh gọi điện về nhà, tin Song Song thăng chức thành giáo viên thực tập của Đại học Kinh Đô, phấn khích suốt cả đêm.
Hôm nay đến cửa hàng của Lưu Thục Anh, định mời tất cả các chị vợ ăn cơm, coi như là chúc mừng cho Song Song.
"Chị ơi! Trưa nay mời ăn một bữa, ngay tại cửa hàng của chị, mua thức ăn, tập hợp tất cả những ai trong khu gia đình đang ở trong thị trấn ."
Lô Hiểu Trân rời lâu, Lưu Thục Anh thấy Thẩm Thần Minh bước , ném cho cô một câu như , khiến cô choáng váng.
"Lão Thẩm! Bình thường , tại đột nhiên mời chúng ăn cơm? Phê duyệt chuyển ngành của xuống ?"
"Không , là vợ trở thành giáo viên thực tập của Đại học Kinh Đô ."
"Thật ? Cô trở thành giáo viên thực tập á? Trời ơi! Đây đúng là chuyện hỷ lớn." Mặt Lưu Thục Anh nở hoa tươi , "Được, mua thức ăn, một lúc nữa sẽ , với một tiếng."
Thẩm Thần Minh đến chợ mua một trận, gà vịt cá thịt đều mua, còn đến sạp thịt kho của Ngô Oanh Oanh mua một ít đồ kho, mời cả Quản Ái Trân.
Hắn dặn dò bác bảo vệ trường Trung học Linh Sơn một câu, nhờ bác giúp bảo Vương Vân Lệ trưa nay đến ăn cơm.
Vương Vân Lệ hiện là giáo viên tiếng Anh lớp cấp ba, trình độ giảng dạy của cô thực sự bằng Tần Song Song, may mà nhiều học sinh hình thành thói quen học tập, căn bản cần cô nỗ lực nhiều, chỉ cần dạy học theo từng bước là .
Bác bảo vệ tìm đến văn phòng, mặt tất cả giáo viên thông báo với Vương Vân Lệ: "Chồng cô Tần bảo cô trưa nay ngoài ăn cơm, là để chúc mừng cô Tần trở thành giáo viên thực tập của Đại học Kinh Đô."
Bác xong bỏ , để tất cả giáo viên trong văn phòng đều sửng sốt, bao gồm cả Vương Vân Lệ.
"Trời ơi! Song Song nhà cũng đáng sợ thật, mới đến Đại học Kinh Đô, giờ thành giáo viên thực tập ? Ngồi tên lửa cũng nhanh đến thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-330-nhin-may-tu-ngu-chui-nguoi-kia-xem-cao-cap-that-hoan-toan-khong-dinh-dang-den-tuc-tiu.html.]
Vu Na bản năng gật đầu: "Cô Tần quả hổ là cô Tần, cũng thể ăn phất lên. Rõ ràng là một sinh viên đại học, trong nháy mắt thành giáo viên thực tập. Nhìn nhịp độ , chắc chắn sẽ là giáo viên của Đại học Kinh Đô. Trời ạ! Đó là cảm giác gì ? Đi dạy học ở trường đại học? ghen tị quá !"
Vương Văn Lượng đùa: "Ghen tị cũng vô ích, chúng khả năng đó, chúng cứ an phận ở Trung học Linh Sơn !"
Trần Quân Quân gật đầu: "Phải ! Cả Hải Thành, mấy cô Tần? Cũng chỉ Trung học Linh Sơn chúng xuất hiện một giỏi như . Vừa thành giáo viên thực tập, thực sự quá giỏi, cũng ghen tị."
Dương Khai Phụng đáng ghét lạnh lùng châm chọc: "Giỏi thì ? Ghen tị thì ? Người vẫn cứ là , lưu luyến chút nào. Các suốt ngày tâng bốc , thèm ? Xì!"
"Không thì im miệng." Vương Vân Lệ tỏa sức mạnh, hung hăng đáp trả , "Trong miệng mọc ngà voi, thì cần nhổ nữa. Song Song nhà năng lực, chắc chắn lý tưởng và hoài bão riêng. Trẻ ba tuổi cũng , hướng đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, chị bằng một đứa trẻ ba tuổi?"
Nhìn mấy từ ngữ c.h.ử.i xem, cao cấp thật, dính dáng đến tục tĩu. "Trong miệng ch.ó nhổ ngà voi", nhưng lược bỏ một chữ "chó" c.h.ử.i .
Vu Na khách khí bật : "Hừ hừ hừ! Hừ hừ hừ! Cô Dương! Cô nếu việc gì thì yên một chỗ, tuyệt đối đừng nhiều chuyện."
Trần Quân Quân cũng theo: "Nhiều chuyện cũng , quan trọng là lòng tự . Cô Dương! Khi chúng chuyện tán gẫu, cô tuyệt đối đừng lên tiếng, chỉ cần lặng lẽ là ."
"Con vẫn nên lòng tự ." Giáo viên Vật lý vốn ít sắp xếp tập bài tập sửa xong tay, "Sự ưu tú của cô Tần là điều đều thấy rõ, nơi nhỏ bé như chúng thể trói buộc cô cả đời ?"
" đó." Vương Vân Lệ liếc mắt Dương Khai Phụng, "Song Song nhà vật trong ao, thể ở nơi cả đời, cô thích dạy học là đúng, nhưng dạy học sinh nào, nơi nào dạy, cô thể đưa lựa chọn. Ghen tị, đố kỵ, hận thù thì cứ là ghen tị, đố kỵ, hận thù, thể lấy đạo đức để trói buộc khác. Cô bản lĩnh thì cũng thể thi đại học tại chức, cũng thể thi Đại học Kinh Đô. Lại càng bản lĩnh, thể giỏi hơn Song Song nhà , trở thành hiệu trưởng Đại học Kinh Đô. Cô thành công, chúng vẫn sẽ chúc phúc cô, nếu bản lĩnh, thì hãy im miệng, đừng lời cay độc, nhảm nhí, thích ."
Vu Na theo sát phía : " cũng thích , chúng thể ghen tị, nhưng thể đố kỵ. Một thứ, cứ đố kỵ là thể , mà còn dựa sự nỗ lực của bản ."
Trần Quân Quân giơ ngón tay cái về phía cô: "Vu Na! Nói . ghen tị với năng lực của cô Tần, cô thực sự tạo một tấm gương cực kỳ cho những giáo viên cấp chúng . Không hài lòng với công việc hiện tại của , thì cứ dũng cảm tiến lên phía để dấn . Tiếc là già , còn chí khí như nữa. Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, nhất định sẽ dấn cho ."
Dương Khai Phụng sợ c.h.ế.t tiếp tục lời cay độc: "Không dám dấn thì là dám dấn , liên quan gì đến tuổi tác?"
Một câu đẩy Trần Quân Quân chân tường, mặt cô tái xanh, tức giận mắng: "Sao liên quan? Tuổi già, tinh thần theo kịp, trí nhớ cũng theo kịp. Trong nhà còn một đống việc linh tinh đang chờ xử lý, lấy thời gian rảnh để nghĩ đến sách vở?"
Vương Văn Lượng thở dài: "Phải ! Tuổi già, đầu óc thực sự bằng ngày xưa. Rõ ràng mới xem hôm qua, hôm nay quên mất, tối nay ôn tập một , là quên sạch sẽ."
Vu Na chằm chằm Dương Khai Phụng, nở nụ gượng gạo: "Cô Dương thì khác, nhà cô ông bà công giúp việc nhà, ngày ngày chỉ cần lên lớp về nhà ăn sẵn là . Em gái cô chồng cô quý cô lắm ? Việc nhà, việc đồng ruộng đều , cô đầy thời gian để ôn bài. Cô Dương! Cô cũng thi đại học tại chức ? Chúng đều đang chờ đợi xem đây?"