Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 329: Đến Nhà Tôi Nghe Băng, Có Cả Cơm Tối

Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:16:35
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Thụy vốn là một tự giác, cô cần hỏi nhiều như . Sở trường của cô là ngoại ngữ, còn những môn học khác, cô giúp gì.

Cần gì hỏi đông hỏi tây để tự chuốc lấy phiền phức?

Hai đến nhà ăn, nhiều ngoái , vài sinh viên năm tư từng học lớp tiếng Đức của cô đến chào hỏi, Tần Song Song mời họ cùng xuống.

Dương Thụy mua cơm, cũng hỏi Tần Song Song ăn gì, mua hai món mặn, hai món rau và một món canh, xem như là một bữa xa xỉ.

Bình thường mỗi bữa chỉ ăn một món, dám ăn nhiều, sợ tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

Tần Song Song một tất bật, cũng lên giúp đỡ, sợ Dương Thụy sẽ căng thẳng, cô chỉ đó giữ chỗ bàn, một lượt một lượt bưng cơm thức ăn.

Mấy sinh viên năm tư xuống ăn cùng, đều là thanh niên, dễ chuyện với , Tần Song Song thỉnh thoảng một câu đúng trọng tâm khiến các sinh viên phá lên.

Bữa cơm kết thúc, tình cảm giữa cô và các sinh viên thêm thiết hơn một bước.

Mọi chia tay, Tần Song Song lấy chìa khóa xe đạp, chuẩn về nhà.

Hôm nay ăn cơm của Dương Thụy, vài hôm nữa bảo ít thịt kho tàu mang đến cho , đúng là lứa tuổi đang lớn của trai thèm thịt.

________________________________________

Quản Ái Trân nhận băng ghi âm Tần Song Song gửi về, vui mừng khôn xiết, chạy tìm Lưu Thục Anh.

“Chị Lưu! nhận băng ghi âm Song Song gửi về, phiền chị thông báo giúp mấy đứa học cấp ba trong khu gia binh chúng , chiều nay tan học về nhà thì đều đến nhà bài tập, tiện thể băng.”

Lưu Thục Anh sững sở tại chỗ: “Như lắm ? Trong khu gia binh mấy đứa đang học cấp ba lận. Suốt ngày đến nhà chị tiện? Làm phiền chị quá.”

Quản Ái Trân vội phản đối, mà hỏi : “Nếu đến nhà , bọn trẻ sẽ băng? Nhà máy ghi âm, mang cho bọn trẻ học hành dùng. Nói dẫn theo thằng Văn Hạo nhà đấy.”

“Máy ghi âm?”

Lưu Thục Anh bản định tự mua, nhưng Quản Ái Trân tỏ ý , tổng thể từ chối ý của . Trước đây chị ít khi giao thiệp với Quản Ái Trân, rõ tính tình cô .

chị định tự mua, nhưng nghĩ bọn trẻ học hành chỉ dùng hai ba năm thôi, nhà nào nhà nấy đều mua, vẻ lãng phí.” Quản Ái Trân nhiệt tình bàn bạc với Lưu Thục Anh, “Mọi cùng tập trung học một chỗ hơn ?”

Lô Hiểu Trân trông thấy Quản Ái Trân đến, cảm thấy lạ, cô cũng đến xem chuyện gì. Biết là vì chuyện học hành của bọn trẻ, lập tức đưa ý kiến của .

“Tập trung học cùng thì , chỉ là bọn đều bận, chăm sóc hết bọn trẻ, nếu đến nhà chị, phiền chị quá ?”

“Hai! Có gì phiền phiền chứ, các chị bận, để ý bọn trẻ, công việc của nhẹ nhàng hơn, đến nhà .” Quản Ái Trân suy nghĩ trong lòng, “Không giấu gì các chị, đây khá tự ti, dám chuyện với các chị, sợ chê , lâu dần chúng thành xa cách.”

Lưu Thục Anh kinh ngạc thốt lên “” một tiếng: “Sợ bọn chê ? Tại chứ?”

“Vì kết hôn mấy năm mà con, nên tự ti.” Quản Ái Trân khổ, “Lúc các chị đến, thằng Văn Hạo nhà đời , tình hình của , đây thì đều cả.”

“Song Song đến , cho cảm nhận lớn, cô vì bọn trẻ nhà học tiếng Anh, nghĩ cách thể nghĩ tới. ở nhà việc gì, cũng gì đó cho bọn trẻ trong khu gia binh chúng .”

“Thế quyết định nhé, tan học cứ đến nhà , nhà rộng rãi, yên tĩnh, để chúng nó học hành cho . Đợi thằng Văn Hạo nhà thi đỗ đại học, cần máy ghi âm nữa, thì tặng nó cho cần dùng.”

“Các chị cứ bận rộn việc buôn bán của các chị, gặp vấn đề gì trong học hành, sẽ tìm cách giải quyết giúp bọn trẻ. Bữa tối cũng ăn ở nhà , phân biệt ăn ngon ăn dở, cho chúng nó ăn no là chắc chắn.”

Lưu Thục Anh vội vàng khoát tay: “Không cần, cần, để chúng nó đến nhà ăn cơm là .”

Lô Hiểu Trân tán thành: “Phải đấy, để chúng nó ăn nhà ăn, chị giúp chúng nó nấu cơm mệt vất vả, bọn áy náy lắm.”

“Không mệt, cũng chẳng vất vả gì, đây là cho cơ hội tận hưởng cảm giác bọn trẻ quây quần bên cạnh, cứ thế quyết định .” Nụ mặt Quản Ái Trân ngọt ngào, chân thành, “Bất kể là cao nhất cao tam, chiều nay tan học đều đến nhà băng, cả cơm tối.”

“Nhà chỉ mỗi thằng Văn Hạo, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, đông cùng ăn, tranh ăn, chắc chắn sẽ thấy ngon hơn. Chúng nó học cùng còn một cái lợi nữa, là thể giám sát lẫn , giúp đỡ lẫn .”

“Đây là điều học từ Song Song, còn một cái tiện lợi nữa là, điện thoại nhà thể gọi đường dài. Thật sự chuyện học hành gì hiểu, thể gọi điện hỏi Song Song.”

Nhìn thấy Quản Ái Trân đột nhiên liệt kê nhiều điều kiện hấp dẫn như , lòng Lưu Thục Anh lập tức thuyết phục.

“Chị! Chị thực sự suy nghĩ quá chu đáo cho bọn trẻ. Cảm ơn chị! chân thành cảm ơn! Vậy thì, con nhà ăn cơm tối, xin chị nhận bù một ít tiền.”

“Không cần.” Quản Ái Trân vỗ vỗ tay Lưu Thục Anh, “Nhà chị nhiều con, gánh nặng nặng nề, với lão Hà khác, nhà chúng chỉ một đứa con. Một bữa cơm ăn bao nhiêu? Có ăn thế nào cũng thể ăn khánh kiệt chúng .”

“Để dành tiền đó, đợi con cái thi đỗ đại học, còn chi một khoản kha khá nữa.”

Lô Hiểu Trân đùa: “Cảm thấy chúng thật hạnh phúc, cô em , thêm một bà chị, đặt cảnh của chúng mà suy nghĩ, giải quyết mối lo ngại phía cho chúng .”

“Chị Lưu! Không đưa tiền thì thôi, chúng phiên mua chút đồ ngon cho bọn trẻ.”

Quản Ái Trân cũng theo: “Điều phản đối, mua về sẽ nấu hết cho bọn trẻ ăn, học hành vất vả, bọn chúng đang tuổi lớn, quả thật cần bổ sung dinh dưỡng. Cứ thế thỏa thuận nhé, về đơn vị , tối nay để bọn trẻ đến nhà .”

“Được, một lúc nữa thông báo.”

Lưu Thục Anh tiễn Quản Ái Trân cửa, đây cứ nghĩ cô cao ngạo, thèm chuyện trò với mấy họ từ nông thôn .

Bây giờ xem hình như như , là cô nghĩ quá nhiều.

Chị Quản là vì bản mãi con, trong lòng mặc cảm, sợ chê cô, nên mới khách khí xa cách với tất cả .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-329-den-nha-toi-nghe-bang-co-ca-com-toi.html.]

Vẫn là cô em út tâm tư tinh tế, cô với chị Quản quan hệ . Chỉ là cô từng hỏi cô em út về chuyện của chị Quản, cô em út cũng từng nhắc tới.

Lô Hiểu Trân bên cạnh Lưu Thục Anh, một tay đặt lên vai cô: “Chị! Em đột nhiên thấy chị Quản cũng lắm, cũng kiêu ngạo như tưởng.”

Lưu Thục Anh ngoảnh đầu cô: “Chị Quản ? Cô kiêu ngạo, mà là tự ti. Một phụ nữ, kết hôn mấy năm sinh con, ai cũng sẽ tự ti.”

“Đừng Trần Châu Châu bây giờ tỏ màng quan tâm, phóng khoáng tự tại, đợi thêm hai ba năm nữa, cô sẽ thể nào phóng khoáng nữa .”

“Chị Quản từng trải qua khổ sở, chỉ là cô luôn giữ kín trong lòng , khá trầm tĩnh mà thôi.”

dính dáng đến tục tĩu

Lô Hiểu Trân trầm mặc, một lúc thở dài: "Thảo nào chị Quản chỉ sinh một đứa con, hóa là chị mãi thể m.a.n.g t.h.a.i . Nhìn chúng sinh hai ba đứa, chắc hẳn là ghen tị thôi, dám , sợ chúng chê chị ."

"Thực chị nghĩ sai , chúng mỗi ngày bận bịu đến c.h.ế.t, lấy thời gian để chê khác?" Lưu Thục Anh thở dài, "Cho dù lúc đó chúng mở cửa hàng, thì ngày ngày cũng lên núi nhặt củi, còn xuống ruộng trồng rau. Lo lắng cho ba bữa cơm mỗi ngày, lo lắng vì tiền tem trong nhà đủ dùng, ăn tới cuối tháng, lúc đó nhà là nghèo nhất trong khu tập thể."

"Phải , chúng từ quê lên, rụt rè, quen ai, ít khi tìm ai chuyện tán gẫu. Nhà cũng nghèo, đều như . Bây giờ thì , so với lúc mở cửa hàng thì hơn nhiều, chị ơi! Chúng hãy thật , nỗ lực thật nhiều, cố gắng hết sức, đợi khi cô trở về, thấy chúng ai nấy đều sống , nhất định sẽ vui mừng cho chúng ."

Nhắc đến "cô ", mặt Lưu Thục Anh khỏi nở nhiều nụ thư thái: "Em đúng lắm, nhờ phúc của cô , chị Quản mới giang tay giúp đỡ chúng . Chúng cũng thể chiếm tiện mãi của , nên mua thì cũng mua."

" thông báo cho những khác." Lô Hiểu Trân vui vẻ bỏ .

Tối hôm qua, Thẩm Thần Minh gọi điện về nhà, tin Song Song thăng chức thành giáo viên thực tập của Đại học Kinh Đô, phấn khích suốt cả đêm.

Hôm nay đến cửa hàng của Lưu Thục Anh, định mời tất cả các chị vợ ăn cơm, coi như là chúc mừng cho Song Song.

"Chị ơi! Trưa nay mời ăn một bữa, ngay tại cửa hàng của chị, mua thức ăn, tập hợp tất cả những ai trong khu gia đình đang ở trong thị trấn ."

Lô Hiểu Trân rời lâu, Lưu Thục Anh thấy Thẩm Thần Minh bước , ném cho cô một câu như , khiến cô choáng váng.

"Lão Thẩm! Bình thường , tại đột nhiên mời chúng ăn cơm? Phê duyệt chuyển ngành của xuống ?"

"Không , là vợ trở thành giáo viên thực tập của Đại học Kinh Đô ."

"Thật ? Cô trở thành giáo viên thực tập á? Trời ơi! Đây đúng là chuyện hỷ lớn." Mặt Lưu Thục Anh nở hoa tươi , "Được, mua thức ăn, một lúc nữa sẽ , với một tiếng."

Thẩm Thần Minh đến chợ mua một trận, gà vịt cá thịt đều mua, còn đến sạp thịt kho của Ngô Oanh Oanh mua một ít đồ kho, mời cả Quản Ái Trân.

Hắn dặn dò bác bảo vệ trường Trung học Linh Sơn một câu, nhờ bác giúp bảo Vương Vân Lệ trưa nay đến ăn cơm.

Vương Vân Lệ hiện là giáo viên tiếng Anh lớp cấp ba, trình độ giảng dạy của cô thực sự bằng Tần Song Song, may mà nhiều học sinh hình thành thói quen học tập, căn bản cần cô nỗ lực nhiều, chỉ cần dạy học theo từng bước là .

Bác bảo vệ tìm đến văn phòng, mặt tất cả giáo viên thông báo với Vương Vân Lệ: "Chồng cô Tần bảo cô trưa nay ngoài ăn cơm, là để chúc mừng cô Tần trở thành giáo viên thực tập của Đại học Kinh Đô."

Bác xong bỏ , để tất cả giáo viên trong văn phòng đều sửng sốt, bao gồm cả Vương Vân Lệ.

"Trời ơi! Song Song nhà cũng đáng sợ thật, mới đến Đại học Kinh Đô, giờ thành giáo viên thực tập ? Ngồi tên lửa cũng nhanh đến thế."

Vu Na bản năng gật đầu: "Cô Tần quả hổ là cô Tần, cũng thể ăn phất lên. Rõ ràng là một sinh viên đại học, trong nháy mắt thành giáo viên thực tập. Nhìn nhịp độ , chắc chắn sẽ là giáo viên của Đại học Kinh Đô. Trời ạ! Đó là cảm giác gì ? Đi dạy học ở trường đại học? ghen tị quá !"

Vương Văn Lượng đùa: "Ghen tị cũng vô ích, chúng khả năng đó, chúng cứ an phận ở Trung học Linh Sơn !"

Trần Quân Quân gật đầu: "Phải ! Cả Hải Thành, mấy cô Tần? Cũng chỉ Trung học Linh Sơn chúng xuất hiện một giỏi như . Vừa thành giáo viên thực tập, thực sự quá giỏi, cũng ghen tị."

Dương Khai Phụng đáng ghét lạnh lùng châm chọc: "Giỏi thì ? Ghen tị thì ? Người vẫn cứ , lưu luyến chút nào. Các suốt ngày tâng bốc , thèm ? Xì!"

"Không thì im miệng." Vương Vân Lệ tỏa sức mạnh, hung hăng đáp trả , "Trong miệng mọc ngà voi, thì cần nhổ nữa. Song Song nhà năng lực, chắc chắn lý tưởng và hoài bão riêng. Trẻ ba tuổi cũng , hướng đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, chị bằng một đứa trẻ ba tuổi?"

Nhìn mấy từ ngữ c.h.ử.i xem, cao cấp thật, dính dáng đến tục tĩu. "Trong miệng ch.ó nhổ ngà voi", nhưng lược bỏ một chữ "chó" c.h.ử.i .

Vu Na khách khí bật : "Hừ hừ hừ! Hừ hừ hừ! Cô Dương! Cô nếu việc gì thì yên một chỗ, tuyệt đối đừng nhiều chuyện."

Trần Quân Quân cũng theo: "Nhiều chuyện cũng , quan trọng là lòng tự . Cô Dương! Khi chúng chuyện tán gẫu, cô tuyệt đối đừng lên tiếng, chỉ cần lặng lẽ ."

"Con vẫn nên lòng tự ." Giáo viên Vật lý vốn ít sắp xếp tập bài tập sửa xong tay, "Sự ưu tú của cô Tần là điều đều thấy rõ, nơi nhỏ bé như chúng thể trói buộc cô cả đời ?"

" đó." Vương Vân Lệ liếc mắt Dương Khai Phụng, "Song Song nhà vật trong ao, thể ở nơi cả đời, cô thích dạy học là đúng, nhưng dạy học sinh nào, nơi nào dạy, cô thể đưa lựa chọn. Ghen tị, đố kỵ, hận thù thì cứ là ghen tị, đố kỵ, hận thù, thể lấy đạo đức để trói buộc khác. Cô bản lĩnh thì cũng thể thi đại học tại chức, cũng thể thi Đại học Kinh Đô. Lại càng bản lĩnh, thể giỏi hơn Song Song nhà , trở thành hiệu trưởng Đại học Kinh Đô. Cô thành công, chúng vẫn sẽ chúc phúc cô, nếu bản lĩnh, thì hãy im miệng, đừng lời cay độc, nhảm nhí, thích ."

Vu Na theo sát phía : " cũng thích , chúng thể ghen tị, nhưng thể đố kỵ. Một thứ, cứ đố kỵ là thể , mà còn dựa sự nỗ lực của bản ."

Trần Quân Quân giơ ngón tay cái về phía cô: "Vu Na! Nói . ghen tị với năng lực của cô Tần, cô thực sự tạo một tấm gương cực kỳ cho những giáo viên cấp chúng . Không hài lòng với công việc hiện tại của , thì cứ dũng cảm tiến lên phía để dấn . Tiếc là già , còn chí khí như nữa. Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, nhất định sẽ dấn cho ."

Dương Khai Phụng sợ c.h.ế.t tiếp tục lời cay độc: "Không dám dấn thì dám dấn , liên quan gì đến tuổi tác?"

Một câu đẩy Trần Quân Quân chân tường, mặt cô tái xanh, tức giận mắng: "Sao liên quan? Tuổi già, tinh thần theo kịp, trí nhớ cũng theo kịp. Trong nhà còn một đống việc linh tinh đang chờ xử lý, lấy thời gian rảnh để nghĩ đến sách vở?"

Vương Văn Lượng thở dài: "Phải ! Tuổi già, đầu óc thực sự bằng ngày xưa. Rõ ràng mới xem hôm qua, hôm nay quên mất, tối nay ôn tập một , là quên sạch sẽ."

Vu Na chằm chằm Dương Khai Phụng, nở nụ gượng gạo: "Cô Dương thì khác, nhà cô ông bà công giúp việc nhà, ngày ngày chỉ cần lên lớp về nhà ăn sẵn là . Em gái cô chồng cô quý cô lắm ? Việc nhà, việc đồng ruộng đều , cô đầy thời gian để ôn bài. Cô Dương! Cô cũng thi đại học tại chức ? Chúng đều đang chờ đợi xem đây?"

Vân Vũ

 

Loading...