Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 303: Nhị Bảo! Con gọi sai rồi, đây là Ba mà

Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:15:15
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tam Bảo cố gắng nhiều , nhưng nào gọi cũng là "Ba ba", rốt cuộc gọi đến mệt , cũng đành từ bỏ, lặng lẽ sang một bên, tranh giành lấy ống nữa.

Đại Bảo cầm lấy ống , gọi một tiếng: "Mẹ ơi!"

Rất rõ ràng, gọi xong liền thôi, như Nhị Bảo cứ " " gọi liên tục ngừng.

Tương tác với ba đứa trẻ một lúc, Tần Song Song vẫn còn luyến tiếc nhưng cũng đành đặt ống xuống, lên giường nghỉ trưa một lát.

Thẩm Thần Minh phiền cô, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh.

Chuông báo thức đặt kêu vang, cô vội vàng trở dậy.

Dùng nước lã rửa qua mặt, lau khô, hai đóng cửa phòng , hướng về nơi thi.

Tống Vân đó dở trò gì nữa, luôn yên ở vị trí của , Tần Song Song vẫn ở vị trí cuối cùng.

Hai buổi thi chiều đều diễn thuận lợi, ai dở trò, đều là lớn, cũng đều giữ thể diện, cho dù cũng cố suy nghĩ cho .

Thi xong, Thẩm Thần Minh đạp xe đón Tần Song Song về nhà, các con thấy bố về, tất cả đều vô cùng phấn khích.

Tần Song Song cũng vui mừng khác thường, giang rộng cánh tay, ôm cả ba đứa trẻ lòng.

Đại Bảo mở miệng liền gọi: "Mẹ ơi!"

"Ừ! Muma! Mẹ thơm một cái." Tần Song Song hôn mạnh một cái lên mặt con trai.

Nhị Bảo vội vàng tranh gọi: "Mẹ ..."

Gọi thì ngừng nghỉ, trông buồn , khiến trong nhà phá lên .

Tần Song Song cho nó một nụ hôn, Tam Bảo sốt ruột, lớn tiếng gọi: "Ba ba! Ba ba! Ba ba!"

Thẩm Thần Minh dựng xong xe đạp bước thấy, vô cùng vui mừng, bế Tam Bảo lên nâng cao: "Tam Bảo của ba ! Rốt cuộc gọi ba , ba vui quá."

Vốn dĩ nhận nụ hôn của , Tam Bảo vẫn còn vui, nhưng bố bế lên nâng cao qua đầu, bay lượn , tâm trạng lập tức xoa dịu, to "khúc khích".

Nhị Bảo thèm thuồng lắm, vịn tay , vịn tay Thái gia gia tới, ôm lấy chân Thẩm Thần Minh, ngẩng cái đầu nhỏ lên hết mức.

Hét lớn: "Mẹ ..."

Thẩm lão gia gia xổm xuống, vỗ vỗ nó: "Nhị Bảo! Con gọi sai , đây là Ba mà! Ba ba! Ba ba!"

Nhị Bảo cúi đầu ông, mở miệng vẫn gọi: "Mẹ !"

Đại Bảo trong lòng Tần Song Song ngừng một chút, mím môi, đó gọi: "Ba ba! Ba ba! Ba ba!"

Thẩm Thần Minh đặt Tam Bảo xuống, bế Đại Bảo lên nâng cao: "A! Đại Bảo cũng gọi ba ! Tốt quá!"

Tam Bảo trở về lòng , đưa mặt , Tần Song Song nhất thời hiểu, Lý Uyên nhắc nhở cô.

"Muốn em hôn đấy, Đại Bảo Nhị Bảo em đều hôn , Tam Bảo thể bỏ sót, hôn nó một cái ."

"Được ! Mẹ thơm , muma!"

Vừa hôn xong, Tam Bảo liền khanh khách, cứ rúc lòng , khuôn mặt nhỏ cứ dụi dụi cô.

Tần Song Song , con nhớ cô .

Cười đùa ồn ào một trận, xuống, Tần gia gia quan tâm hỏi cháu gái: "Thi thế nào?"

"Cũng ." Tần Song Song trả lời, "Ông ơi! Có khả năng cháu đến đây sẽ nữa, cứ ở Kinh Đô, cháu học đại học."

"Thật ?" Thẩm lão gia gia to ha hả, "Ha ha ha! Thật bất ngờ. Đậu là , đậu thì dẫn các cháu ở , cháu học, chúng ở nhà trông lũ trẻ."

Tần gia gia cũng vui cho cháu gái: "Ở , sớm muộn gì cháu cũng dẫn các cháu về, chỉ là ngờ cháu đến Kinh Đô thi đậu đại học, Song Song nhà thật giỏi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-303-nhi-bao-con-goi-sai-roi-day-la-ba-ma.html.]

Lý Uyên lo lắng: "Nếu con về Hải Thành nữa, đồ đạc trong khu gia thuộc thì ? Nhà dù nát cũng đáng vạn quan, lẽ nào cứ vứt bỏ? Quần áo mùa đông của và ông còn ở đó ."

Thẩm Thần Minh với bà: "Không , con còn về để thủ tục, lúc đó sẽ gói ghém những bộ quần áo gửi về. Đồ gia dụng, nội thất gì đó đều bán hết, ai thích hợp thì đó lấy ."

Thẩm lão gia gia an ủi Lý Uyên: "Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, cả nhà lớn chúng đều đến Kinh Đô , đồ đạc ở Hải Thành chỉ thể bán, thì đem cho ."

Tần gia gia gật đầu: "Không cả, đều thành vấn đề, chỉ cần Song Song thi đậu, cái gì cũng thành vấn đề."

Vân Nga về, thấy con dâu, mở miệng liền hỏi: "Thế nào? Có nắm chắc đậu ? Không đậu cũng , vẫn còn ."

Thẩm Thần Minh mặt vợ trả lời: "Mười phần chắc đến tám chín, con bé ôn tập kỹ."

"Thật ? Tốt quá!" Vân Nga lượt bế từng đứa trẻ, đó xuống cạnh Tần Song Song, "Định thi trường đại học nào?"

"Khoa Ngoại ngữ, Đại học Kinh Đô."

Tần Song Song cần suy nghĩ, lập tức trả lời. Kiếp cô học chính là khoa ngoại ngữ, vì học tập xuất sắc, giữ trường giảng viên.

"Chuyên ngành , hiện nay ngoại ngữ thịnh hành." Vân Nga con dâu đầy tán thưởng, càng càng hài lòng, "Mẹ tin tưởng con!"

Lời dứt, Nhị Bảo bên cạnh toe toét hét lớn: "Mẹ !"

Tam Bảo cũng gọi: "Ba ba ba ba ba!"

Đại Bảo gọi gì cả, bố, Vân Nga trêu cháu: "Đại Bảo! Sao cháu gọi?"

Thẩm lão gia gia cháu: "Đại Bảo là đứa trẻ trầm tính, cháu gọi , cũng gọi ba, nhưng sẽ gọi bừa, phân biệt mới gọi."

Như cố ý đáp lời ông, Đại Bảo Thẩm Thần Minh, gọi một tiếng: "Ba ba!"

Rồi Tần Song Song, gọi một tiếng: "Mẹ ơi!"

"Ôi! Đại Bảo của bà ơi! Cháu ngoan của bà, mà thông minh thế? Người nhỏ xíu gọi ? Thử gọi bà một tiếng xem nào?"

Vân Vũ

Vân Nga ánh mắt rực rỡ, thấy cháu trai gọi là bà.

Đại Bảo nhíu mày, chằm chằm bà, một lúc lâu mới gọi một tiếng: "Nì nì!"

"Ha ha ha! Tốt ! Biết gọi , cháu ngoan của bà, bà thích quá, gọi thêm một tiếng nữa ?"

Cho dù cháu trai gọi đúng, trong tai Vân Nga thấy cũng giống như đang gọi bà.

Nhị Bảo thu hút sự chú ý, hướng về Vân Nga lớn tiếng gọi: "Nà, nà, nà."

Tam Bảo mở miệng chỉ gọi: "Ba ba ba ba ba!"

Vân Nga vui sướng khôn xiết, lớn ôm lấy Nhị Bảo hôn một cái: "Ái chà! Nhị Bảo của bà cũng tệ, gọi bà , giỏi lắm!"

Thẩm Quốc Phú bước cửa một bước, xông đến mặt Nhị Bảo, giành lấy nó và ôm lòng: "Nhị Bảo! Lại đây nào! Gọi ông một tiếng ."

Nhị Bảo hợp tác, trong miệng ngừng "y y y y", Thẩm Quốc Phú xong nên .

Bảo con gọi ông, bảo con gọi y y.

"Biểu cảm gì ?" Thẩm lão gia gia chất vấn con trai, "Nhị Bảo gọi y y , con nên đủ ! Nó mới bao nhiêu tuổi? Vẫn đầy một tuổi."

" ." Vân Nga hùa theo, "Nhị Bảo gọi thành nì nì còn phật ý, con quyền gì mà lòng? Nếu lòng, từ nay về đừng dạy lũ trẻ gọi con nữa."

Thẩm Quốc Phú: "..."

Ta gì chứ? Sao dạy trẻ con gọi ? Ta nhíu mày một cái cũng ?

Người đều bắt nạt , thật quá bá đạo.

 

Loading...