Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 281: Vợ chồng hòa thuận trở lại

Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:14:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Châu Châu vốn định phản bác, định nổi giận, chợt nghĩ tới bản căn bản thể sinh con, tranh giành mấy thứ hư vô để gì?

Thà cô im miệng còn hơn! Để khỏi tổn thương tình cảm vợ chồng.

Đã con với , còn tranh luận chuyện di truyền gì? Thừa thãi thuần túy.

Nghe ý của Dương Thiên Hà, hình như sẽ ly hôn với cô, cô vui mừng khôn xiết, đột nhiên lao tới , đè đàn ông ngã xuống sofa.

Dương Thiên Hà cứ như c.h.ế.t, bất động: "Trần Châu Châu! Xuống ngay, cho một thời gian thích ứng, đừng ép , nếu thà giải ngũ còn hơn là thấy em."

Trần Châu Châu chịu buông tha: "Tại ?"

"Mệt!"

Không thêm một chữ nào, Dương Thiên Hà ném cho Trần Châu Châu một lý do đáng là lý do.

"Mệt? Anh mệt thế nào?" Giơ tay sờ lên trán Dương Thiên Hà, sờ lên trán , "Không cảm sốt ! Sao mệt?"

Đẩy cô , dậy, Dương Thiên Hà bực dọc : "Nhìn thấy em là mệt, mệt trong lòng. Em xem chúng sống cuộc sống gì? Rõ ràng chẳng chuyện gì, em cứ gây chuyện lung tung, mắc một đống nợ gì, còn..."

Nói tới đây, Dương Thiên Hà tiếp nữa, thực sự mệt mỏi trong lòng. Cảm thấy ông trời đối đãi với con thật công bằng, thăng tiến, vứt bỏ hạnh phúc vốn thuộc về , thì chấp nhận hình phạt.

Trần Châu Châu chính là ông trời phái tới trừng phạt .

"Em sẽ bậy nữa, cứ ngoan ngoãn ở Đoàn Văn công hưởng lương. Thiên Hà! Anh đừng như , em thề, tiền nợ bố em sẽ tự em trả, tuyệt đối liên lụy đến ."

Cô cũng dám liên lụy, sợ Dương Thiên Hà tức giận bỏ .

"Tùy em."

Ném hai chữ đó, Dương Thiên Hà dậy vệ sinh cá nhân, chuẩn ngủ.

Trần Châu Châu cứ thế ở trong nhà, vợ chồng hòa thuận trở .

Sáng hôm , Lưu Thục Anh theo lời Lý Uyên dạy nấu một nồi lớn mì trạch, thật sự thơm, cô định bán lấy tiền, để cho con cái trong nhà đang học ăn, chia cho các chị em tẩu t.ử đang mở tiệm.

"Đây là món ăn vặt đặc sắc của em gái dạy, các chị đều tới giúp nếm thử hương vị nhé, xem thế nào? Nếu ngon thì ngày mai sẽ bán."

Khâu Mỹ Cầm lấy một bát nhỏ, nếm thử, lập tức gật đầu lia lịa: "Ừm ừm ừm! Ngon! Ngon! Chị Lưu! Món mì ngon quá!"

"Thật đấy, ngon, thích."

"Không tệ, tệ, món mì ngon hơn các loại mì khác."

"Cái gì ngon thế? cũng nếm thử xem." Trần Hương Muội bước , hít hít mũi, "Thơm quá! Chị Lưu! Chị nghiên cứu món ăn mới ?"

Lưu Thục Anh vội lắc đầu: "Không , là của em gái dạy đấy, ngon là , ngày mai sẽ cho lên menu. Ngày nào cũng chỉ quanh quẩn mấy món đó, sợ ăn ngán mất."

Phía thực khách bước , ngửi thấy mùi thơm, với Lưu Thục Anh: "Hôm nay ăn món mì nhé, thật sự quá thơm, thơm đến mức chảy cả nước miếng."

"Được! cho một bát."

Không ngờ cũng ăn món , Lưu Thục Anh lấy bát thường dùng bán bún nước đựng cho , bưng lên cho .

Khách hỏi: "Bao nhiêu tiền một bát?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-281-vo-chong-hoa-thuan-tro-lai.html.]

Lưu Thục Anh là thật thà, : "Hôm nay bán thử, định giá, để ăn xong cho lời khuyên, thấy bao nhiêu tiền một bát là hợp lý, sẽ thu bấy nhiêu."

Khách gật đầu, dùng đũa xới qua sợi mì và con trạch: " thấy chị nên đắt hơn bún nước năm hào, trạch khá đắt, hơn một tệ một cân.

Trong bát của chị bốn con, tuy to lắm, một cân trạch cũng mấy con, cộng thêm tiền than, đắt hơn bún nước năm hào là ."

Lưu Thục Anh xong, cảm thấy khách , giơ ngón tay cái khen : "Anh quá chuẩn , , đắt hơn bún nước năm hào. Thứ lúc nào cũng , quanh năm suốt tháng cũng chỉ lúc mới ăn ."

Khách gắp một đũa ăn, mắt nheo : "Thơm! Thật sự thơm, về nhà cũng bảo vợ nấu một nồi mới ."

Lưu Thục Anh xong , gì. Trong lòng nghĩ vợ nấu giống nấu , đây là hỏi ý kiến sư phụ .

Các tẩu t.ử ăn xong mì , đáy bát của mỗi đều để tiền, Lưu Thục Anh thu, trả cho họ.

"Đã là mời các chị giúp nếm thử hương ví , thể lấy tiền chứ?"

Khâu Mỹ Cầm giữ tay cô : "Chị! Chị đối xử với bọn em, bọn em đều nhớ hết. Chị cũng dễ dàng gì, trạch tự chị vớt, mì cũng từ ruộng nhà chị mọc lên, thể lấy tiền chứ?"

" , cái gì cái gì cũng đều là mua cả, chị lấy tiền thì bọn em thể yên lòng?"

"Chị! Sáng nay em ăn chỉ nhiều bằng tiền , chị cứ nhận ! Em về cửa hàng đây, trong cửa hàng ."

"Em ăn no căng , chị ơi! Chúng đừng đẩy qua đẩy nữa, cho thì chị cứ lấy , khách sáo gì nữa? Vất vả cả buổi sáng, tốn sức còn tốn tiền, để gì chứ?"

"Mì trạch hôm nay thật sự quá ngon, em ăn một bát to. Chị! Chúng bàn chuyện thiệt hơn, cứ cho nhiêu đây nhé, em đây."

Nhìn tiền để , trong lòng Lưu Thục Anh vô cùng cảm động.

Các tẩu t.ử tuy xuất nông thôn, nhưng họ nguyên tắc của riêng , sẽ chiếm tiện nghi của khác vô cớ. Khâu Mỹ Cầm ăn khỏe hơn một chút, lúc bình thường cô tới ăn sáng, Lưu Thục Anh đều xới đầy hơn, sợ cô no.

Vân Vũ

Phùng Tinh Tinh ăn ít hơn, cô cho thêm chút thịt băm, ngờ họ đều nhớ hết.

Món mì hôm nay ban đầu thật sự định thu tiền, coi như là cảm ơn các tẩu t.ử lâu nay chiếu cố việc kinh doanh của cô, ai ngờ ngay cả chút tấm lòng cũng gửi .

Cũng , họ tới ăn, tặng thêm chút ưu đãi .

Mì trạch bán hết, những khách khác bước ăn đều còn. Lưu Thục Anh vội vàng lấy tiền mua trạch, nhưng trùng hợp hôm nay ai bán, cô đành trở về tay , vẻ mặt thất vọng, tiếc nuối khôn nguôi.

Một món hàng ăn nguyên liệu thô, cũng .

Giữa buổi sáng, thấy Tần Song Song tới lên lớp, cô nhân tiện nhắc tới chuyện .

Tần Song Song đưa một cách cho cô: "Chị hỏi xem những bán trạch là ai, nhà họ hoặc làng họ ai đang học ở trường , nếu thì nhờ học sinh tan học gửi lời nhắn về nhà, bán trạch trực tiếp cho chị."

"Á! Sao nghĩ nhỉ." Lưu Thục Anh vui mừng khôn xiết, "Vậy chợ rau hỏi một chút, lát nữa tới tìm em. Em gái! Mì trạch bán lắm, ngày mai bảo lão Thẩm nhà em dẫn lão Triệu nhà Hải Thành mua tủ lạnh nhé."

"Được! Tối nay em về nhà với Thẩm Thần Minh, đang nghỉ phép, hỏi xem các tẩu t.ử khác ai Hải Thành cùng , tiện đường, thể chở một chuyến cho xong."

"Hứ hứ hứ! Em đấy, trưa nay chị hỏi một chút, ai thì tối đến nhà em đăng ký." Lưu Thục Anh Tần Song Song đang suy nghĩ vấn đề hết sức chu đáo, vỗ vỗ vai cô, "Em gái! Cái đầu của em ? Chuyện gì đến tay em đều thể giải quyết thỏa.

Chị thì , mua trạch, chỉ nghĩ là sáng mai chợ rau sớm một chút, nghĩ tới chuyện nhờ gửi lời nhắn giao hàng cho , chị quá ngốc ?"

 

Loading...