Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 277: Luận về chuyện cãi chày cãi cối, Tần Song Song cũng giỏi
Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:14:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vớt xong, Tần Song Song bưng cho Lưu Thục Anh xem: “ vớt nhiều như , chị xem tính bao nhiêu tiền, ghi sổ nợ, cuối tháng khấu trừ ?”
“Được!” Lưu Thục Anh một lượt, “Con nào con nấy lớn nhỏ đều tính một giá, một ký rưỡi một cân, chỗ của cô tính là một cân !”
“Cái gì? Nhiều con trạch to thế mới chỉ một cân? Chị Lưu! Chị nhầm ?” Tần Song Song ước lượng một cái, “Tính tiền hai cân, ba đồng, ghi .”
Lưu Thục Anh lắc đầu: “Làm gì hai cân, tính hai đồng thôi!”
Tần Song Song cũng gọn lẹ: “Được, ghi ! về đây, tối nay ăn mì nấu trạch, chắc chắn thơm ngon đậm vị lắm. Chị Lưu! Về sớm , để phần cho chị một bát.”
“Không cần , về sớm thế .”
“Vậy thì mang cho Lão Triệu nhà chị, nấu mì trạch là nhất.”
“Thật á? Em! Có thể nhờ em dạy ? Chúng mang quán bán thì ?”
Lưu Thục Anh giờ đây cái gì ngon cũng đưa quán, ngày nào cũng chỉ mấy món đó, ăn sớm ăn tối cũng chán, đổi đủ kiểu, lên vài món mới lạ mới .
“Được chứ! sẽ bảo dạy chị.” Nói xong, Tần Song Song nhíu mày, “Chỉ là trạch dễ mua lắm ? Thứ cũng thể cung cấp quanh năm, chỉ lúc mới trạch thôi.”
“Không , trạch thì bán, thì thôi.”
Tần Song Song xong, giơ ngón tay cái lên khen Lưu Thục Anh: “Ý ! Vậy tối chị đến nhà nhé.”
“Được, một lúc nữa việc gì sẽ về sớm.”
Trên đường đạp xe về, Tần Song Song bất ngờ trông thấy Trần Châu Châu, cô chắc cũng từ thị trấn về, đạp chậm nên cô đuổi kịp.
Không định để ý đến cô , cô vẫn giữ tốc độ của mà đạp về phía , ba bé nhà cô đang đợi, cô nhanh chóng về thôi.
Vừa vượt qua Trần Châu Châu, cô gọi giật : “Tần Song Song! Cô đạp nhanh thế gì, dừng , chuyện với cô.”
Vân Vũ
Tốc độ của Tần Song Song chậm , cô ngoảnh đầu liếc cô một cái, cảm thấy buồn : “Cô chuyện với ? Không nhầm đấy chứ? Giữa chúng gì để chứ?”
“Cô đừng quản, cô dừng .” Trần Châu Châu xuống xe, lệnh cho Tần Song Song một cách kiêu ngạo.
“Cô bảo dừng là dừng ? Cô là ai của ?” Tần Song Song tiếp tục đạp xe về phía , “Có chuyện thì cô nhịn , .”
Nhìn thấy cô thật sự thèm để ý đến , Trần Châu Châu tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, sáng nay khi lên thị trấn, đường về khu tập thể thấy bàn tán về chuyện cô và Dương Thiên Hà ly hôn.
Trong lòng cô khó chịu, dám xông tranh cãi với , lúc đang là lúc nhạy cảm, sợ Dương Thiên Hà càng ghét cô hơn, đành nhịn.
Đến thị trấn, vô tình thấy các chị em ở thị trấn cũng đang bàn chuyện , cô tức đến mức quên cả đồ cần mua.
Suốt đường về, cô chỉ nghĩ xem chuyện là do ai đồn ?
Cô và bố chắc chắn thể ngoài, lẽ nào là Dương Thiên Hà ? Lát nữa về hỏi cho nhẽ , chuyện giữa họ tại bậy bạ ở ngoài?
Các chị em ở thị trấn đều , Tần Song Song chắc cũng nhỉ?
Cô đang đắc ý ?
Dương Thiên Hà lấy cô , cưới cô, chẳng bao lâu đòi ly hôn, cô hẳn là đang đắc ý nhỉ?
Trong lòng đang tức giận, ngờ gặp cô từ phía tới, liền chặn hỏi cho lẽ, nào ngờ cô căn bản coi cô gì.
Tức c.h.ế.t .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-277-luan-ve-chuyen-cai-chay-cai-coi-tan-song-song-cung-gioi.html.]
________________________________________
Trần Châu Châu đạp xe đuổi theo, song song với Tần Song Song: “Tần Song Song! Cô gì mà ghê gớm thế? và Dương Thiên Hà ly hôn, cô vui mừng ? Nói cho cô ! Chúng sẽ ly hôn , cho dù cả đời thể con đẻ, chúng cũng sẽ ly hôn.”
Tần Song Song mặt lạnh như băng, trừng mắt cô : “Trần Châu Châu! Có bệnh thì nhanh chóng chữa, đừng điên cuồng mặt . Cô ly hôn , con liên quan gì đến ? là chồng cô, cô giải thích với gì?”
Bị cô chặn họng, Trần Châu Châu tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Vậy tại cô thèm để ý đến ? Bảo cô dừng tại ?”
“Cô là ai của ? lời cô dựa cái gì?” Tần Song Song sự vô lý của Trần Châu Châu cho buồn , “Xem cô đúng là bệnh nhẹ, gặp ai cũng điên cuồng. Cút ! Đồ đàn bà điên!”
“ điên, cô mới điên đó.”
Trần Châu Châu tức c.h.ế.t , hiểu nổi Tần Song Song một kẻ xuất nông thôn, tại cứ khăng khăng coi trọng cô. Hạ thấp giọng tìm chuyện cũng , thái độ vô cùng , chút học thức thì ghê gớm lắm ?
“Cô điên thì tìm chuyện gì?” Tần Song Song ngoảnh đầu trừng mắt Trần Châu Châu, “Không giữa chúng thù đội trời chung ?”
“Chẳng chỉ là giành mất Dương Thiên Hà thôi ? Cô đau lòng đến thế ?” Trần Châu Châu ưỡn cổ lên hỏi, “Chẳng lẽ cô yêu là Dương Thiên Hà? Không Thẩm Thần Minh?”
“Xạo!” Tần Song Song liếc mắt đảo Trần Châu Châu một cái, “Thù đội trời chung là chỉ việc cô giành mất Dương Thiên Hà, mà là chỉ việc lúc đó cô bấu chặt huyệt nhân trung của buông, khiến đau đớn đến run rẩy.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài cô , ai khiến đau đớn như , cô là cố ý đúng ? Đừng cho rằng , cô chính là cố ý, ghét c.h.ế.t cô .”
“Hả?”
Trần Châu Châu ngây Tần Song Song, nhịp điệu của cô đưa lạc hướng, thù đội trời chung của họ là chuyện ? Không là Dương Thiên Hà? Vậy Dương Thiên Hà trong lòng cô coi như cái gì?
là lúc đó cô chính là cố ý, thực sự ghét cô , cơ hội, liền tay thật mạnh.
“Hả cái gì? đúng ?” Tần Song Song chế nhạo, “Cái tâm tư nhỏ nhoi đó của cô sớm hiện rõ mặt , đừng cho rằng .
Còn Dương Thiên Hà, cho dù cô, chúng cũng sẽ đến với . Hắn từ đến giờ từng coi trọng , cũng , cũng chẳng coi trọng . Trần Châu Châu! Đừng cho rằng ánh mắt của cô đến , thứ cô trúng chắc là .”
“Cô...”
Trần Châu Châu chặn họng vì tức giận, ánh mắt của cô , cả khu tập thể đều . Bị lừa hai , cô dám ánh mắt của ?
Đứa trẻ ba tuổi cũng rõ, ánh mắt cứ lừa hoài?
“Cô cái gì cô? sai ? Ruồi nhặng thích đều là cứt, cô và Dương Thiên Hà là cặp đôi hảo, cả đời đừng dễ dàng chia tay.”
“Chúng sẽ chia tay, Dương Thiên Hà dám ly hôn với .”
Trần Châu Châu ngoài miệng thì hung hăng nhưng trong lòng thì sợ hãi, ưỡn n.g.ự.c lên gào thét, may mà lúc đường ai, thì nhất định cho cô là kẻ điên mất.
“Vậy chẳng là ? Nồi méo thì vung méo, cô gì với ? Khoe khoang nền tảng tình cảm vợ chồng của hai kiên cố?”
Luận về chuyện cãi chày cãi cối, Tần Song Song cũng giỏi. Rõ ràng hai họ đang ly hôn, cứ nền tảng tình cảm vợ chồng của họ kiên cố, tức c.h.ế.t Trần Châu Châu thì cô thua.
Đối phó với loại tự cảm thấy , cả thế giới chỉ là tôn quý , nên theo bài thường với cô .
“Tần Song Song! Cô thật thể lý giải nổi.”
Trần Châu Châu , trừng trừng cô một cách giận dữ, tức tối đạp xe bỏ . Cô nào khoe khoang nền tảng tình cảm vợ chồng chứ? Cô chỉ là Tần Song Song thấy trò của cô, cố gắng giữ thể diện thôi.
Họ đều đang ly hôn , thì còn nền tảng tình cảm gì nữa?