Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 238: Sự thật hiển nhiên không thể nói ra, sợ bị người ta đánh chết
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:21:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếp theo đó là khai giảng, Tần Song Song một nữa bận rộn hẳn lên. Qua rằm tháng Giêng, Tần Giang trở về quê, ông ở đây quen.
Tần gia gia cũng về, nhưng thấy ba đứa bé ai chăm sóc, nỡ lòng nào rời .
Cháu gái đến trường giảng dạy, cháu rể danh nghĩa vẫn đang nghỉ phép, nhưng trong quân đội việc gì vẫn sẽ tới gọi .
Một Lý Uyên chăm sóc ba đứa trẻ, thật sự mệt và vất vả. Thẩm lão gia ở bên cạnh chỉ thể giúp bế bồng cháu, ông ở đó, hai họ cũng đỡ hơn một chút.
Bọn trẻ ngày càng lớn, cũng ngày càng nghịch ngợm hơn. Thời gian ngủ ít, thời gian thức nhiều.
Đặc biệt là Tam Bảo, thức dậy là đòi bế, chơi cùng, một khắc cũng thể buông , đặt xuống là . Cả ông và Thẩm lão gia đều nỡ để Tam Bảo , khó khăn lắm mới một bé gái, há chẳng nên cưng chiều .
Học kỳ , khối 12 đối mặt với kỳ thi đại học, Tần Song Song cảm thấy cũng gì, cô sẽ cố gắng hết sức để giảng dạy, còn Trần Quân Quân thì yên, cô là giáo viên chủ nhiệm của khối 12.
Tình hình học sinh trong lớp cô rõ, nên tìm gặp riêng Tần Song Song nhờ vả.
“Cô Tần ! Việc trong lớp thể thêm bao nhiêu học sinh đỗ đại học, môn tiếng Anh của cô là vô cùng quan trọng. Phiền cô tìm thêm một ít tài liệu ôn tập cho học sinh, để chúng thể đạt điểm cao hơn ở môn tiếng Anh.”
Tần Song Song ý kiến gì: “ sẽ cố gắng hết sức, nếu cơ hội nhất định sẽ nghĩ thêm nhiều biện pháp.”
Học kỳ , Lý Duy Nhất cách chức giáo viên chủ nhiệm khối 11 của Dương Khai Phụng, thực sự là những việc cô khiến thể chấp nhận nổi, đảm nhận chức vụ giáo viên chủ nhiệm khối 11 là thầy giáo dạy Lý Triệu Thần.
Vân Vũ
Dương Khai Phụng trong lòng vui, nhưng miệng dám , quyết định của hiệu trưởng thì cô thể ? Dù thì nhân duyên của cô trong trường lắm, điểm chính cô cũng hiểu rõ.
Tiếp theo đó là sẽ đ.á.n.h giá chức danh, rốt cuộc đ.á.n.h giá như thế nào thì , đ.á.n.h giá xong để gì cũng , Lý Duy Nhất chỉ thông báo cho .
“Nghe chúng sắp đ.á.n.h giá chức danh , khi đ.á.n.h giá xong tăng lương ?”
“Ai mà ? cảm thấy chỉ là tăng lương nhỉ? Không phân phòng ?”
“Phân phòng? Anh nghĩ nhiều quá ? Trường chúng phòng để phân ?”
“ , trường chúng gì phòng, phân ở chỗ nào?”
Lập tức, một tràng than thở vang lên.
Tan học bước văn phòng, thấy tiếng than thở của , Tần Song Song cảm thấy buồn .
Kỳ thực, giáo viên đ.á.n.h giá chức danh thật sự ý nghĩa thực tế gì, nó chỉ là một cơ chế khích lệ con , chỉ thôi, chẳng liên quan gì đến tăng lương phân phòng cả.
Chỉ là sự thật hiển nhiên thể , sợ đ.á.n.h c.h.ế.t.
Người đang vui vẻ mơ mộng, cô một câu sự thật, chẳng khác nào đá từ mây rơi xuống.
“Cô Tần! Cô xem chúng đủ tư cách để đ.á.n.h giá chức danh ?”
Vu Na lén tiến gần, chọt một cái cánh tay Tần Song Song, cả văn phòng chỉ hai họ thâm niên giảng dạy ngắn nhất. Tính theo thời gian thi đậu chứng chỉ sư phạm, Tần Song Song đầy một năm, Vu Na dài hơn cô một chút, gần ba năm.
Dương Khai Phụng ở một bên lạnh lùng : “Hai các cô đừng mơ tưởng nữa, đủ ba năm mới , các cô tìm chỗ nào mát mẻ mà , đ.á.n.h giá chức danh liên quan gì đến các cô .”
Vu Na đầu liếc cô , thèm để ý.
Tần Song Song còn tuyệt hơn, ngay cả một ánh mắt cũng thèm chia cho cô , xem cô như khí.
“Phải đủ ba năm mới , đúng là liên quan gì đến chúng .” Tần Song Song an ủi Vu Na, “Không , chạy thoát , năm nay đ.á.n.h giá , năm tư cách .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-238-su-that-hien-nhien-khong-the-noi-ra-so-bi-nguoi-ta-danh-chet.html.]
Vu Na gật đầu: “ , cũng chỉ hỏi thôi, đ.á.n.h giá thì tính ! Đánh giá xong hữu dụng còn nữa.”
“Đánh giá xong chắc chắn một chút tác dụng chứ, tác dụng thì đ.á.n.h giá gì.”
Dương Khai Phụng xen : “Ăn nho bảo nho chua, thâm niên giảng dạy của mười hai năm, chắc chắn sẽ đ.á.n.h giá.”
Lần , nhiều hùa theo cô .
“Thâm niên giảng dạy của mười một năm, lẽ cũng thể đ.á.n.h giá, chỉ là tiêu chuẩn đ.á.n.h giá chức danh là dựa theo cái gì.”
Dương Khai Phụng đắc ý: “Kệ dựa theo cái gì nữa, cũng sẽ tên trong danh sách.”
“Nếu thì cũng nên tên trong danh sách, thâm niên giảng dạy của chín năm . Hiệu trưởng đ.á.n.h giá chức danh xong thì gì, chỉ là chuyện thôi.”
“Trời ơi! Không lẽ việc đ.á.n.h giá chức danh cũng cửa tìm quan hệ ! Vậy thì quan hệ, cũng cửa .”
Tần Song Song mà trong lòng buồn , đ.á.n.h giá chức danh cần gì tìm quan hệ, chỉ cần đang công tác là sẽ đ.á.n.h giá thôi. Đây là bình chọn cá nhân tiên tiến, đây chỉ là một biện pháp khích lệ mà thôi.
Tất nhiên, chính sách mỗi nơi mỗi khác, nơi cho thưởng, nơi cho, cụ thể xem hệ thống chế độ của cơ quan giáo d.ụ.c địa phương.
Vu Na đ.á.n.h giá, trong lòng chút ấm ức: “Cô Tần! Cả trường chỉ hai chúng đ.á.n.h giá, cảm thấy thiệt thòi quá!”
“Bộp!” Tần Song Song bật , “Có gì mà thiệt thòi chứ, cô nghĩ xem, cả trường đếm đếm chỉ hai chúng là trẻ nhất. Những còn đều lớn tuổi hơn chúng , đợi đến khi chúng bằng tuổi họ, chắc chắn đ.á.n.h giá chức danh từ lâu , còn họ thì mới chỉ bắt đầu.”
“Ồ! Nghe cô , lòng cân bằng .” Vu Na , “Đợi thêm hai ba năm nữa, chúng cùng đ.á.n.h giá chức danh.”
Dương Khai Phụng khinh bỉ hừ lạnh: “Đợi đến ngày đó hãy ! Biết cô vận may, đợi đến khi thâm niên của cô đủ, đ.á.n.h giá chức danh nữa.”
Vu Na vốn trong lòng ấm ức, cô , trong lòng càng vui: “Đánh giá do cô , cô cũng đủ tư cách cục trưởng cục giáo d.ụ.c Hải Thành.”
Tần Song Song vỗ vỗ Vu Na, an ủi cô : “Yên tâm ! Năm nay bắt đầu đ.á.n.h giá chức danh, sẽ tiếp tục duy trì mãi, sẽ đ.á.n.h giá đến lúc cô nghỉ hưu chứ.”
Vương Văn Lượng cũng theo: “Cô Tần đúng lắm, hiệu trưởng ? Sau mỗi năm sẽ đ.á.n.h giá một , đ.á.n.h giá mấy năm thì xác định, khả năng sẽ đ.á.n.h giá đến lúc chúng nghỉ hưu.”
Trần Quân Quân bút chấm bài xuống: “ cảm thấy đây chỉ là một hình thức, ý nghĩa gì mấy, cái gì tăng lương, phân phòng, đều là do chúng tự tưởng tượng thôi, đ.á.n.h giá xong chẳng gì cả.”
“Cái gì? Chẳng gì? Vậy đ.á.n.h giá chức danh để gì? Cho chúng hy vọng, để chúng thất vọng, thật là vô vị.”
“Thế thì cách nào, cục giáo d.ụ.c ước chừng cũng đang nắm tình hình, xem mỗi trường bao nhiêu giáo viên biên chế, bao nhiêu giáo viên dân lập.”
“Nghe giáo viên dân lập nếu thi đậu nữa thì sẽ cắt hết, thật giả.”
“Khó lắm, em trai của chú thi ba , vẫn đậu, đang lo c.h.ế.t , .”
Vu Na xen một câu: “Nhắc đến thi chứng chỉ, cảm thấy vẫn là cô Tần nhà lợi hại, thi một là đậu.”
Vương Văn Lượng cũng phục: “ thật, thi hai năm mới đậu. Hôm cô Tần thi, còn lo cô đậu, bình thường cũng thấy cô xem tài liệu ôn tập gì, đang mang thai, ai ngờ cô một là đậu.”
Trần Quân Quân hỏi: “Cô Tần! Có kinh nghiệm thi cử gì ? Có thì đừng giấu nữa, nhiều cho học sinh lớp với, hy vọng năm nay chúng đều thể thi đỗ.”
Tần Song Song lắc đầu: “Không kinh nghiệm gì cả, thuần túy là may mắn, khéo léo thi đậu thôi.”