Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 129: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:47:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Diễm Tỉnh Lại

 

Dược liệu đủ, Khúc Trường Phong liền lập tức bắt tay chữa trị cho Tạ Diễm.

 

Sau khi uống t.h.u.ố.c đó, đầy hai canh giờ, Tạ Diễm tỉnh.

 

Sau khi Tạ Diễm tỉnh , đầu óc vẫn còn mơ màng. Mãi đến khi thấy đỉnh màn giường quen thuộc, ý thức của y mới dần dần thanh tỉnh.

 

Đây là y trở về Đại Yến ?

 

y trúng kế của Đại Chu quốc, đưa đến Đại Chu ?

 

Y vẫn nhớ đến phủ tế tư Đại Chu, rút máu, rơi một hồ máu, đó ký ức liền trở nên mơ hồ.

 

Ai cứu y?

 

Ngay lúc Tạ Diễm vẫn đang hồi tưởng, tiểu tư hầu hạ từ nhà xí trở về, vặn đối mặt với ánh mắt của Tạ Diễm khi động tĩnh mà sang.

 

Tiểu tư sững sờ, đợi khi phản ứng , lập tức chạy ngoài cửa:

 

“Vương gia tỉnh , Vương gia tỉnh …”

 

Tạ Diễm: “…”

 

Một lát , Khúc Trường Phong và tất cả các ngự y ở Vương phủ đều đến.

 

Diệp Sơ Nguyệt dẫn theo hai hài tử, phía là Khang thúc, Thường ma ma và những khác cũng tới.

 

Mọi Tạ Diễm tỉnh đều vô cùng kích động.

 

may Diệp Sơ Nguyệt vẫn giữ bình tĩnh, lập tức thỉnh Khúc Trường Phong bắt mạch cho Tạ Diễm , xem xét tình hình hồi phục.

 

Khi Khúc Trường Phong bắt mạch cho Tạ Diễm, các ngự y cũng vây quanh bên cạnh.

 

Hai ngày nay, các ngự y theo Khúc Trường Phong thỉnh giáo ít vấn đề, đối với y thuật của y vô cùng bội phục.

 

Tạ Diễm Diệp Sơ Nguyệt, trong lòng nhiều lời , nhưng vì quá nhiều ở đây nên đành nuốt xuống.

 

Thôi , vội!

 

“Vương gia hồi phục .” Khúc Trường Phong buông tay xuống, mỉm với Tạ Diễm, “Tiếp theo Vương gia chỉ cần nghỉ ngơi thêm một hai ngày, đó là thể sinh hoạt như bình thường.”

 

Những khác , đều vui mừng khôn xiết.

 

“Đa tạ Khúc thần y.” Tạ Diễm hướng Khúc Trường Phong lời cảm tạ.

 

Khúc Trường Phong gật đầu.

 

“Cung hỉ Vương gia lành bệnh.” Trịnh Viện Thủ cùng những khác cung hỉ Tạ Diễm vài câu, đó , “Hạ quan xin cáo lui về cung , bẩm báo Hoàng thượng việc Vương gia lành bệnh.”

 

“Được.” Tạ Diễm gật đầu, với Trịnh Viện Thủ, “Trịnh ngự y chuyển lời với Hoàng một tiếng, đợi đến ngày mai, bản vương sẽ cung thỉnh an Hoàng .”

 

“Vâng.”

 

Các ngự y rời , Thường ma ma và Khang thúc đều chuyện với Tạ Diễm đôi câu cũng cáo lui.

 

Khúc Trường Phong dặn dò vài lời cũng rời khỏi.

 

Bọn họ đều tinh ý, rằng Tạ Diễm và Diệp Sơ Nguyệt chắc chắn nhiều lời riêng.

 

“Hãy đối xử với tiểu đồ của , nàng vì Vương gia mà chịu ít khổ cực.” Trước khi , Khúc Trường Phong với Tạ Diễm.

 

Tạ Diễm tuy hiểu hết, nhưng vẫn kiên định đáp :

 

“Khúc thần y cứ yên tâm, bản vương nhất định sẽ phụ lòng A Nguyệt.”

 

Từ khi và Diệp Sơ Nguyệt ở bên , hạ quyết tâm sẽ đối xử với nàng, tuyệt đối phụ nàng!

 

Khúc Trường Phong gật đầu, để một câu ‘Hy vọng Vương gia ghi nhớ lời rời .

 

Căn phòng còn náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn cha con Tạ Diễm và hai con Diệp Sơ Nguyệt!

 

“Không con vẫn luôn lo lắng cho phụ vương ? Qua đó .” Diệp Sơ Nguyệt lập tức tiến lên, trái nhẹ nhàng đẩy Tạ Cảnh Hi đang túm vạt áo nàng.

 

Những ngày Tạ Diễm tỉnh , Tạ Cảnh Hi vốn mẫn cảm càng thêm bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-129.html.]

 

Diệp Sơ Nguyệt thấy mà đau lòng, đứa bé thật sự quá đáng thương. Ba tuổi mất , phụ mù lòa. Hơn nữa phụ tính tình lạnh nhạt, hai cha con dù quan tâm , nhưng bề ngoài thiết;

 

Mãi đến khi Tạ Diễm sáng mắt trở , tình cảm cha con cũng thiết hơn nhiều. Thế nhưng Tạ Diễm Đại Chu tính kế, đầu tiên là mất tích, đó là hôn mê bất tỉnh.

 

E rằng Tạ Cảnh Hi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, thể ngủ yên một giấc nào.

 

Diệp Sơ Nguyệt giờ đây chút may mắn, nàng khi đó bộ tịch, mà đồng ý ở bên Tạ Diễm.

Mèo Dịch Truyện

 

Ít nhất nàng và Tiểu Uyển Uyển ở đây, tiểu gia hỏa Tạ Cảnh Hi sẽ bầu bạn, sẽ hơn một chút.

 

Tạ Cảnh Hi Diệp Sơ Nguyệt đẩy một cái, y cũng chạy đến mặt Tạ Diễm. Ánh mắt tựa tinh tú phụ vương, tràn đầy vui sướng: “Phụ vương, thật sự tỉnh . Thật quá!”

 

Ánh mắt tiểu gia hỏa vì vui sướng mà càng thêm sáng ngời, nhưng ngay đó là nỗi kinh hoàng sợ hãi của những ngày qua, hốc mắt y đỏ hoe. Giọng cũng nghẹn ngào, tiếp tục :

 

“Ta, cứ tưởng sẽ biến mất như mẫu phi…”

 

Tạ Diễm thấy con trai như , trong lòng cũng đau xót.

 

Bình thường con trai tuy luôn giả vờ như lớn, nhưng thực tế nội tâm mẫn cảm, mà dù vẫn là một đứa trẻ.

 

Tạ Diễm vươn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của con trai, :

 

“Hài t.ử ngốc, phụ vương còn thấy con trưởng thành, đương nhiên đành lòng bỏ con một .”

 

“Phụ vương——”

 

Tạ Cảnh Hi ôm chặt Tạ Diễm, bật .

 

Tạ Diễm nhẹ nhàng vỗ về y, an ủi trong im lặng.

 

Chẳng ngờ, Tạ Cảnh Hi , Tiểu Uyển Uyển đang Diệp Sơ Nguyệt ôm, cái miệng nhỏ chu , cũng "oa" một tiếng òa theo.

 

Diệp Sơ Nguyệt: “…”

 

Hai lớn , đau lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đó mỗi dỗ dành con.

 

Một lúc lâu , hai đứa bé mới ngừng .

 

Đứa nào đứa nấy, mắt đều đỏ hoe như thỏ.

 

Tạ Cảnh Hi khi xong, bé bỗng nhiên ngượng ngùng.

 

Tiểu Uyển Uyển thì cảm thấy gì, trái hẳn lên giường, kéo lấy bàn tay lớn của Tạ Diễm mà chơi đùa.

 

Hai lớn những đứa bé yên tĩnh mà thở phào nhẹ nhõm.

 

Diệp Sơ Nguyệt cũng xuống bên giường, vươn tay nhẹ nhàng ôm Tạ Cảnh Hi đang ngượng ngùng.

 

“A Nguyệt, những ngày qua nàng vất vả !” Tạ Diễm cuối cùng cũng thời gian chuyện với Diệp Sơ Nguyệt.

 

“Không vất vả!” Diệp Sơ Nguyệt lắc đầu, nàng khiêm tốn.

 

Diệp Sơ Nguyệt thật sự cảm thấy mức độ vẫn , dù kiếp , là sát thủ, một nhiệm vụ còn vất vả hơn nhiều so với cứu Tạ Diễm !

 

Điều khác biệt duy nhất là, nàng của kiếp chỉ đối mặt với nhiệm vụ, còn Tạ Diễm đối với nàng trân quý.

 

Tạ Diễm thấy nàng như tin, dùng một tay khác Tiểu Uyển Uyển nắm lấy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Sơ Nguyệt, :

 

“A Nguyệt, trở về bằng cách nào?”

 

Diệp Sơ Nguyệt sớm đoán Tạ Diễm chỉ sợ tỉnh dậy chất chứa đầy bụng nghi vấn, chỉ là đó quá đông, cơ hội hỏi thôi.

 

Nàng cũng giấu giếm, kể tường tận chuyện cho Tạ Diễm:

 

“Ban đầu tin mất tích, liền cung xin Hoàng thượng cho phép tìm . Sau khi đến nơi mất tích, Ám Nhất giam giữ tất cả những liên quan đến hành tung của , thế là dùng chút thủ đoạn, khiến bọn chúng tự khai mới mất tích là do Đại Chu gây …”

 

“Chỉ là Đại Chu xảo quyệt, đợi đến khi chúng đuổi kịp đám mang , từ miệng bọn chúng , bọn chúng còn sắp xếp một nhóm khác nửa đường sẽ mang …”

 

“Ta liền dẫn tiếp tục truy tìm về phía Đại Chu, sự giúp đỡ của thám t.ử Tống Kiệt, phát hiện đưa đến phủ tế tự của Đại Chu…”

 

Nghe Diệp Sơ Nguyệt bất chấp nguy hiểm một đường truy đuổi đến Đại Chu, chỉ để cứu !

 

Tạ Diễm trong lòng vô cùng chấn động.

 

 

Loading...