Trộm Mộng - 9
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:17:12
Lượt xem: 75
Thôi xong! Phi vụ đầu tiên thất bại, hèn gì suốt từ trưa đến giờ cô vẫn chưa thấy đồng hồ hiện lên số tinh linh. Cũng là do cô quá sơ suất, nếu như cẩn thận hơn thì bây giờ có phải không bị chảy m.á.u mũi thế này không.
“Thế nào, có trả mộng cho tao hay không?”
Ông già ma lặp lại câu hỏi, An Dao không trả lời. Cô đang nghĩ rõ ràng là cô vẫn chưa lấy được mộng mà sao ông ta lại đòi chứ, vậy chắc hẳn là ông ta không biết điều đó. Rất rõ ràng một linh hồn mà bị lấy đi giấc mộng sẽ không thể nhớ được gì nữa. Ông ta đã nhớ lại còn biết mà tìm đến đây đòi mộng thì nhất định là có kẻ chỉ điểm.
“Không trả! Ông làm gì được tôi.”
“Con điên này...”
Ông già mà định đập đầu An Dao nữa nhưng đâu có dễ thế. Một lần còn được chứ hai lần bị một chiêu thì nhục lắm. An Dao né người lách qua, cô dùng hết sức gọi với ra ngoài: “Miêu Bạch, cứu với!”
Miêu Bạch giống như đã chờ sẵn ở bên ngoài cửa, vừa nghe An Dao gọi nó đã “Meo” lên một tiếng rồi tông cửa chạy vào. Rõ ràng An Dao không thể nhìn thấy cái bóng mà nhưng Miêu Bạch lại có thể bổ nhào vào một cách chính xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/9.html.]
An Dao không chạy ra ngoài đuợc, cô nhìn thấy hiện ra trong gương Miêu Bạch đang bổ nhào trên người bóng ma, nó đang làm mấy động tác rất chi là quái gở. Chỉ tầm đâu mấy phút sau, cô đã không nhìn thấy bóng ma kia đâu nữa. Ánh đèn sáng trưng trở lại, Miêu Bạch dùng ánh mắt xanh lè của nó liếc xéo An Dao rồi nói: “Không biết cô có thể làm gì nên hồn nữa!”
“Này, ông ta đâu rồi?”
An Dao nhìn truớc nhìn sau rồi hỏi, Miêu Bạch nhìn vào đồng hồ của cô rồi nói: “Kia, nó ở đằng kia.”
An Dao thấy Miêu Bạch hất mặt về phía đồng hồ trên tay cô thì nhảy dựng lên nói: “Này, anh đem linh hồn ông ta bỏ vào đây à?”
“Biết làm sao giờ, nếu như để tổ chức biết được cô sơ suất như vậy thì khó ăn nói đấy. Tệ hơn nữa là cô sẽ phải bị trục xuất khỏi thân xác. Tôi chỉ đang cố gắng giúp cô thôi.”
“Giúp tôi hay hại tôi vậy hả, trong cuốn sách kia có nói là nếu như giam cầm linh hồn sẽ bị hào tổn âm đức đấy. Hay là thôi đi, mau thả ông ta ra ngoài đi.”
Thấy An Dao chộn rộn không yên, Miêu Bạch bất mãn nói: “Bây giờ đã quá giờ để quỷ sai câu hồn, nếu như cô thả ông ta ra thì ông ta sẽ làm cô hồn dã quỷ đấy. Bây giờ ông ta đã mất trí, ông ta lang thang nhất định sẽ khiến những người đi tuần để ý. Cô biết mà, tổ chức làm việc kia là giấu diếm, nếu như cô làm người đi tuần phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào đây?”
An Dao thấy Miêu Bạch nói câu nào cũng có lí, vì vậy đành thỏa hiệp nói: “Vậy bây giờ nên làm gì với ông ta đây?”