Trộm Mộng - 89
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:14:34
Lượt xem: 60
Tử Đằng nhận ra ngay vụ việc nên cô đã lựa chọn khôn ngoan là im lặng. Bây giờ Dương Hoài Khanh đã nhắm vào Quỷ bướm, bọn họ chỉ việc ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi. Chỉ tội cho Thường Vy, bây giờ mụ ta chẳng có ai chống lưng cả, mà mèo quỷ lại nhắm vào nên chẳng có ai bênh mụ ta cả.
Mặc dù trên danh nghĩa là ma quỷ thì mụ ta chưa hại đến ai khác ngoài vài trăm mạng người vô tội và đắc tội với mèo quỷ. Nhưng dưới danh nghĩa là mẹ kế của “Trịnh Phương Thảo” thì đúng là mụ ta nên nhận quả báo thật. Rõ ràng mụ ta không hề biết Trinh Phương Thảo ấy là An Dao nhưng vẫn ra sức bắt nạt người ta, còn ngủ với “chồng” người ta trong phòng người ta thì đúng là đạo đức thối rữa.
Miêu Bạch nghĩ xong thì anh lại nghĩ về vế đầu. Ừ thì vài trăm mạng người không đáng là gì đâu, chỉ sợ siêu thoát không nổi ấy chứ. Chuyện ác mụ ta làm chỉ sợ so với An Dao cũng là một chín một mười chứ chẳng ít hơn đâu. Nên là bây giờ quả báo tới rồi.
Đất trời tối mịt, người ma lẫn lộn. Một mớ hỗn độn không thể giàn xếp. Bên này Dương Hoài Khanh đang xâu xé Quỷ bướm, bên kia mèo quỷ moi r.u.ộ.t Thường Vy ra làm đồ nhắm. Trước đây mèo quỷ còn kiên dè mụ ta là do còn có An đứng bên cạnh mụ ta bây giờ mụ ta chẳng còn ai chống lưng, cho nên nó chẳng mất nhiều sức lực để xé xác mụ ta ra. Hổ trắng cũng nhân cơ hội này phục thù, ai bảo dám gián tiếp điều khiển nó để cho An Dao đ.ấ.m nó một trận suýt thì hóa kiếp luôn.
“Chúng ta không tham gia sao?”
Tử Đằng cau mày nhìn m.á.u me từ bụng Dương Hoài Khanh sau khi con trùng khổng lồ kia bò trườn ra ngoài thì mới chảy xuống ồ ạt mà ghê tởm hỏi Miêu Bạch. Miêu Bạch nhìn An đang niệm chú bên cạnh mà lắc đầu nói: “Đợi xem đi!”
Tử Đằng không cho là đúng, cô ta nói: “Bây giờ nhân đây g.i.ế.c tên niệm chú kia có phải là được rồi hay không, tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Không cần g.i.ế.c thì nó cũng sẽ c.h.ế.t thôi.”
Miêu Bạch sớm đã nhìn ra An rất không ổn, chẳng biết vì sao mà nó lại có thể bán mạng cho Dương Hoài Khanh còn mẹ ruột mình thi lại thờ ơ nhìn hổ trắng và mèo quỷ ăn đến chỉ còn vài mảnh xương trắng.
Dương Hoài Khanh sắc mặt trắng bệch nhưng lại tỏ vẻ rất hài lòng, anh ta ôm bụng nhìn Quỷ trùng đang bò trườn về phía Quỷ bướm nhưng Quỷ bướm không bay đi được vì một lực hút vô tình nào đó.
Tử Đằng nhìn về phía Dương Hoài Khanh một cái thì đột nhiên bụm miệng nói: “Nội tạng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/89.html.]
Nội tạng của Dương Hoài Khanh sớm đã bị Quỷ trùng ăn hết, bảo sao con người của anh ta lại như thế. Đúng là Dương Hoài Khanh vốn đã nên c.h.ế.t từ lâu rồi anh ta chỉ là cái xác rỗng còn tồn tại nhờ vào Quỷ trùng và bùa chú mà thôi. Nếu như lần này anh ta không nhập thể được với Quỷ bướm thì coi như c.h.ế.t hẳn.
Bên trong An Dao bây giờ đang rất vất vả niệm chú, Đại Phùng bên cạnh cũng ra sức giúp một tay nhưng vết khuyết trên hộp thủy tinh màu đỏ vẫn không lành được. Mãi một lúc sau An Dao mới châm rãi nói: “Giấc mộng...”
“Giấc mộng, mộng nào nữa chủ nhân?’
“Giấc mộng của tôi! Vết khuyết này cần lấp đầy bằng giấc mộng của tôi.”
Đại Phùng nhìn An Dao, cảm xúc có chút hỗn loạn, anh ta hỏi: “Vậy sẽ như thế nào?”
“Việc gì cũng phải đánh đổi, đây là cái giá mà tôi phải trả khi muốn hoàn thành Đại Mộng.”
Nghe An Dao nói như thế thì có lẽ là thật, Đai Phùng vội cản: “Chủ nhân, bỏ đi thôi!”
“Bỏ, anh đùa tôi có phải không. Anh có biết trăm năm nay tôi đã bỏ bao nhiêu công sức vào chuyện này không?”
“Nhưng chẳng phải cái giá cần trả là quá lớn sao. Bây giờ chủ nhân đã có thể muốn gì được nấy, sống thoải mái như thế. Chấp niệm với tuổi thơ bất hạnh để làm gì, bây giờ chủ nhân làm những việc này có ý nghĩa gì, cho ai xem?”
Đúng vậy, chuyện đã qua quá lâu rồi, cô có cần chấp niệm như vậy không. Bây giờ cô đã có được những thứ này, bỏ đi liệu có đáng hay không?
Thấy An Dao suy nghĩ, Đại Phùng rất vui mừng. Mặc dù anh ta cũng đã được An Dao tiêm nhiễm về Đại Mộng rất nhiều nhưng bản thân anh ta vốn thấy bây giờ An Dao đánh đổi những thứ này liệu có đáng hay không. Chưa kể một khi An Dao xảy ra chuyện gì thì Đại Mộng sẽ có rất nhiều bên dậy xé giành lấy, sau đó tam sao thất bản thành cái dạng gì chẳng có ai biết được. Nhưng dù sao bọn họ cũng sẽ chẳng thể nào thực hiện vì mong muốn đơn thuần như An Dao được.
Vui mừng còn chưa tới đâu thì Đại Phùng đã há hốc miệng khi nhìn thấy An Dao lấy túi đỏ dùng đựng mộng ra và bắt đầu niệm chú. An Dao đã hạ quyết tâm, cô muốn đánh đổi luôn giấc mộng của mình.