Trộm Mộng - 81
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:08:45
Lượt xem: 51
An Dao quay sang cau mày nhìn Đại Phùng rồi nói: “Lạ nhỉ? Trước đây anh và anh ta như kẻ thù không đội trời chung kia mà. Mười năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hai người lại trở nên như thế nhỉ?”
Đại Phùng tư chối trả lời!
Vốn dĩ sẽ về tổ chức để ở nhưng An Dao vẫn lo lắng cho Miêu Bạch nên trở về nhà trong rừng của mình. Trước nay Miêu Bạch chưa từng cắt ngang mạch giao tiếp giữa hai người nhưng bây giờ lại cắt chẳng hiểu vì sao, lẽ nào nó giận cô tới mức đó rồi ư?
An Dao vẫn ham ngủ nên là ngủ mất một ngày nhưng Miêu Bạch vẫn chưa về, mặt trời xuống núi thì cô ra rừng tìm hổ trắng nhưng cũng chẳng thấy tăm hơi gì. Quái lạ, An Dao cảm thấy mọi chuyện có hơi bất thường, bèn trở vào nhà. Khi cô vừa chồm người nhảy lên lan can tầng hai thì ngửi thấy một mùi lạ, là mùi tanh tưởi của máu. Chẳng thể nào là Miêu Bạch được, nó sạch sẽ hơn ai hết, không thể nào mang m.á.u me vào nhà.
Chậm rãi đi từng bước, nhà của cô thì những người vào được chỉ đếm trên đầu ngón tay nên An Dao nghĩ ngay đến là ai. Quả nhiên chẳng có gì bất ngờ, An Dao vừa đẩy cánh cửa kính còn chưa bước vào thì nghe được một cơn gió lạnh toát phả thẳng vào mặt. An Dao theo bản năng lấy tay che mặt rồi lùi về sau và tay còn lại đã giương bùa.
Những thầy Pháp bình thường mỗi khi dùng bùa đều là có khẩu quyết riêng thì bùa mới ứng nghiệm. Nhưng An Dao và đối thủ của cô thì cấp bật đã cao hơn và chẳng cần dùng đến mấy loại khẩu quyết ấy. Bọn họ đấu với nhau nếu còn cần đọc thì chắc là bị đối phương g.i.ế.c c.h.ế.t không kịp trăn trối.
An Dao không chần chừ ném lá bùa vào trong và tiện chân đạp cánh cửa lại. Thấy An Dao co chân nhảy xuống đất, Trịnh Phương Thảo và An mở cửa chạy ra và nhìn xuống ban công. Thấy ngọn cây lao xao thì bọn họ còn nghĩ là An Dao chạy trốn, ai ngờ giây trước giây sau đã bị An Dao từ phía sau lù lù xuất hiện và đạp cả hai té lộn cổ xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/81.html.]
Cả người cả ma đều không ngoại lệ, cú thế mà té từ lầu 2 xuống đất trong sự ngỡ ngàng. Đến khi cả hai nhìn lên thì mới biết hóa ra An Dao nhảy xuống đất và đi vào nhà chứ không hề chạy trốn như bọn nó nghĩ. An Dao là ai chứ, sau lần dâu tiên chạy trốn hơn trăm năm trước không thành thì cô đã từ bỏ ý nghĩ chạy trố. Sau này cô dù có c.h.ế.t thì cũng chiến đến cùng chứ không hề biết chạy trốn la gì đâu.
“Sao hả, nghĩ trong đầu bon bây vậy? Ngay ở trong nhà tao mà bây nghĩ rằng tao sẽ chạy trốn ư, đừng có nực cười như thế”
An Dao đứng trên lầu nhìn xuống, cười nham nhở nói. An bên dưới có chút tức giận, nhưng sau đó lại quay sang nói gì với Trịnh Phương Thảo mà hai người lập tức chạy vào rừng trước khi An Dao đuổi xuống. An Dao nhảy xuống đất, suy nghĩ chốc lát, cô muốn đuổi theo bọn chúng nhưng lại cảm thấy không khí trong rừng quá kì quái, chỉ sợ vào trong lại mắc bẫy không đáng nên thôi.
An Dao vẫn không đợi được Miêu Bach nên quyết định đi ngủ, An Dao không biết bọn kia vào nhà cô đã làm gì rồi nên cứ nằm trong tư thế chờ sẵn. Quá khuya vẫn không thấy chúng quay lại, An Dao định gọi điện cho Đại Phùng thì thấy đồng hồ cô nhảy lên môt dòng tin nhắn khó hiểu vói những kí tự la, đó chính là cảnh báo có nguy hiểm.
An Dao nhanh như gió ngồi bật dậy mở đèn nhưng không kịp, cô cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào, sau đó thì tay chân bắt đầu di chuyển không nằm dưới sư điểu khiển của cô. Dự cảm không lành, An Dao định dùng chú sức lực cuối cùng rút bùa ra nhưng bất thành, ngay sau đó một giọng nói vang lên trong đầu cô: “Sao vậy, đừng vùng vẫy vô ích nữa. Mày nghĩ Hoài Khanh đơn giản đến mức mày có thê điều tra hết sao. Giờ thì hãy ngoan ngoãn đem linh hòn đầy tội lỗi này cút xa khỏi thân xác này”