Trộm Mộng - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:16:28
Lượt xem: 119
Miêu Bạch hỏi, An Dao lắc đầu nói: “Không có! À còn một chuyện này, tôi có phải nuôi cơm anh không?”
Bạch Miêu xị mặt nói: “Không! Tôi không ăn đồ ăn của con người.”
Nội tâm Miêu Bạch tổn thương dữ dội, nó cho rằng với vẻ ngoài xinh đẹp của nó sao có thể có ai không yêu thích say mê cơ chứ. Xưa kia cáo tinh còn mê hoặc được bậc đế vương thì nay mèo tinh là nó có chỗ nào không đẹp bằng cáo tinh, sao lại không mê hoặc được một con ma là An Dao. Không biết là vì sự kiêu ngạo tự tin hay thứ tác động nào khác mà Miêu Bạch hiện tại cảm thấy rất là buồn bã.
Ngay lúc tâm trạng Miêu Bạch đang xuống dốc vì An Dao không ngó ngàng đến nó thì cô lại hỏi: “Miêu Bạch này...”
“Tôi đây!”
Mừng như được ăn cá, Miêu Bạch còn chưa đợi An Dao hỏi hết câu thì đã thưa. Nhưng ai ngờ An Dao chỉ hỏi: “Trước kia anh cũng giúp đỡ chủ nhân củ của thân xác này à?”
Miêu Bạch bày ra bộ mặt hết sức phụng phịu, lắc đầu bảo “Không!”
Không phải vì An Dao không tò mò chút nào về con mèo Miêu Bạch kia mà là cô có chứng sợ mèo. Lúc nãy ở cổng nhà cô vì sợ mất mặt nên mới cố gắng nhịn để cho Miêu Bạch ôm lấy mình, nếu như hoàn cảnh bình thường thì chắc cô đã hét lên ầm ĩ và lần đùng ra ngất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/8.html.]
Vừa về đến nhà thì trời cũng đã chập tối, An Dao dù bụng đói mèo nhưng cô vẫn quyết định mặc kệ Miêu Bạch có đi theo hay không mà lao vào nhà tắm. Nhưng khi cô đang đứng duới vòi sen thì đột nhiên cúp điện, cô vội vã tắt nước, lấy điện thoại ra soi đèn nhưng ai ngờ điện thoại mất đâu không thấy.
Dù sao đi chăng nữa cô cũng không thể ngờ rằng tình tiết tiếp theo cô lại bị ai đó sờ vào gáy mình lành lạnh. Đầu tiên cô chỉ nghĩ đến con mèo đực kia giở trò, nhưng sau đó cô lại cảm thấy không đúng, bởi vì cô cảm thấy giống như một bàn tay lạnh cóng đang bóp lấy cổ mình.
“Ai?”
Không có ai trả lời, An Dao vẫn chưa học thuộc sách hướng dẫn sử dụng sức mạnh, cô chỉ có thể vươn tay về phía sau cố tóm lấy thứ đang bóp cổ mình. Dù có cố cỡ nào thì cô cũng chẳng thể tóm được thứ gì, mà bàn tay lạnh ngắt kia lại siết cổ cô càng mạnh hơn.
“Mẹ kiếp, con ma biến thái này. Mày không thấy tao đang tắm à?”
Trong lúc này An Dao mới nhớ ra trong cái đồng hồ trên cổ tay cô có một con d.a.o dùng trị ma quỷ, vì vậy mà cô đã lập tức dùng nó để đ.â.m vào bàn tay đang siết trên cổ cô. Quả nhiên là hiệu quả bất ngờ, sau khi cô thoát khỏi bàn tay kia thì lập tức nhào qua vơ lấy khăn tắm quấn vào người rồi tung cửa chạy.
Chạy còn chưa tới cửa, An Dao đã bị kéo trở lại, sau đó còn bị đập đầu tới tấp vào gương nhà vệ sinh. Lúc này đèn đóm lại sáng lên nhưng chớp tắt liên hồi, An Dao đã bị đập đến chảy m.á.u mũi ròng ròng, đến mức tấm gương cũng đã nứt. Nhìn vào tấm kính sứt mẻ kia, An Dao thấy khuôn mặt mình méo mó đáng sợ, nhưng ngoài khuôn mặt của cô thì phía sau còn xuất hiện một khuôn mặt khác.
An Dao vừa nhìn lập tức nhận ra, kia chẳng phải là khuôn mặt của người c.h.ế.t mà cô vừa trang điểm ban trưa ư?
Thấy vẻ mặt kinh hãi của An Dao, ông ta nở một nụ cười lên tới mang tai rồi nói: “Trả mộng, trả mộng cho tao!”