Trộm Mộng - 76
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:06:06
Lượt xem: 62
An Dao tuy rằng miệng nói như thế nhưng cũng chẳng dám khinh địch. Cô thừa biết nếu như bọn này đã dám đến thì chắc chắn sẽ có rất nhiều mưu hèn kế bẩn chứ không phải chỉ một vài lá bùa đâu. Chưa kể đến việc đêm qua cô đã nhìn thấy linh hồn Trịnh Phương Thảo sau khi bước vào nhà thì đã hiện rõ như người thì cô biết thằng nhóc kia cũng tầm thường.
Quả đúng như thế, ngay sau khi An Dao vừa dứt câu thì khắp căn phòng đã trở nên kì lạ. Những tiếng kèn kẹt như tiếng bánh xe bắt đầu vang lên kéo theo đó là những âm thanh rên rỉ. Đại Phùng quanh quất tìm kiếm, những linh hồn ban nãy anh ta tha cho thì bây giờ đã bị trận bùa kia cắn nuốt. Quỷ khí nhanh chóng bao trùm cả căn phòng khiến đèn đóm cũng dần trở nên mờ ảo. Đại Phùng muốn mở toang cửa sổ nhưng cửa sổ sớm đã bị bùa dán chặt, hơn hết nữa là An Dao còn đưa tay ngăn Đại Phùng.
Đại Phùng không sợ, An Dao càng không sợ, chẳng biết đối phương có sợ hay không thôi. Nhìn thấy những chướng khí đang quần thảo trong khắp căn phòng, thằng nhóc kia vô cùng hài lòng nói: “Thế nào, bây giờ còn thất vọng nữa không?”
An Dao gật gù, ra vẻ rất hài lòng. Nói thật thì đã rất lâu rồi chưa từng có ai có thể đấu ngang hàng với cô hoặc là khá khẩm một tí, bây giờ có người mạnh để chơi cùng đương nhiên cô rất vui vẻ. Nhưng bộ dạng này của An Dao thì không làm đối phương hài lòng, nó khó chịu nói: “Nếu như bây giờ cô khôn hồn thả giấc mộng ấy ra thì tôi sẽ suy xét tha cho cô. Nếu không đến lúc c.h.ế.t thì đừng cầu xin vô ích.”
An Dao cảm thấy hết sức là nực cười, nghe cái câu kia cũng ngứa lỗ tay mà đưa tay ngoái lỗ tay rồi nói: “Nói hưu nói vượn. Lời của mày nghe như chó sủa ấy. Nếu như không nói được lời nào giống tiếng người thì mình nín họng lại được không. Tao đã nói rồi, giấc mộng này tao lấy chắc, mày có bản lĩnh thì tới cướp đi.”
An Dao vừa nói xong thì ngồi xổm xuống và cắm con d.a.o trên tay mình xuống đất. Nhưng lúc này thằng nhóc lại bật cười ha hả, bởi vì con d.a.o kia khi nhuốm phải m.á.u nó thì đã thuộc quyền điều khiển của nó rồi.
Đại Phùng nghe thằng nhóc kia cười thì biết là có vấn đề, anh ta muốn ngăn An Dao nhưng hình như đã muộn. Bây giờ chướng khí trong phòng đều đã tụ lại một chỗ và mạnh mẽ vây quanh An Dao như chuẩn bị cắn nuốt cô tới nơi. Đại Phùng không manh động mà chú ý quan sát, anh không lo lắng chút nào, bởi vì anh tin tưởng tuyệt đối vào An Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/76.html.]
Trước đây nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ như Đại Phùng là người sắp tạo phản, nhưng thật ra anh ta chỉ đang giả bộ tạo phản để âm thầm lọc hết những kẻ muốn chống lại An Dao ra khỏi tổ chức. Khi anh đang muốn lọc đến ba kẻ còn lại trong tứ trụ thì An Dao đã quay trở về, vì vậy đã có một màn nghi ngờ kia. Mười năm An Dao vắng mặt, Miêu Bạch buồn bã chẳng thèm quan tâm đến tổ chức, trên dưới bao người dòm ngó vị trí kia và cả Đại Mộng của An Dao. Chỉ có một mình Đại Phùng là âm thầm chống đỡ, gìn giữ bảo vệ mọi thứ chờ An Dao về.
“Chủ nhân của mày sắp đi đời nhà ma rồi, mày có suy nghĩ sẽ đổi chủ nhân khác hay không. Nếu như muốn thì bây giờ tao cho mày lập công lớn đấy, nếu như mày lấy được giấc mộng kia về cho tao thì tao sẽ cho mày gia nhập vào dưới trướng tao.”
Nghe xong lời này thì vẻ mặt của Đại Phùng kiểu “Chắc ông cần!”. Đại Phùng nghĩ rằng bọn này tưởng rằng cái tổ chức của An Dao dễ chiếm lắm hay sao ấy. Nếu như An Dao thật sự ngỏm rồi thì tứ trụ chắc sẽ để cho bọn chúng nhào vô mà xơi tái đấy, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
“Sao đây, vậy là rượu mời không uống lại uống rượu phạt có đúng không?”
Thằng nhóc lại nói, Đại Phùng khinh khỉnh đáp lời nó: “Tao uống trà sữa, rượu gì nhà mày. Nói vớ vẫn ít thôi kẻo tao cắt cái lưỡi của mày đi tái chanh ấy.”
An Dao đang chơi với lũ chướng khí kia mà cũng không thể nhịn được cười khi nghe Đại Phùng đốp chát với thằng nhóc. Đúng là bất cứ ai nếu như đi theo cô lâu thì kiểu gì cũng bị lây cái tật mỏ hỗn của cô mà thôi. Cô thật muốn nhìn xem cái bộ mặt của bọn kia bây giờ như thế nào, chắc là bọn chúng đang sốc lắm.
“Đừng quan tâm tới bọn chúng nữa, mau tìm cách để Phương Thảo chiếm cái xác của cô ta đi. Nếu như để lâu quá nhỡ cô ta c.h.ế.t thật thì khó đấy.”