Trộm Mộng - 74
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:04:52
Lượt xem: 72
là An Dao không được chơi đùa cùng bọn kia vì đã có Đại Phùng hớt tay trên. An Dao không phải là người không có nguyên tắc, cô không phải người không hoàn thành công việc cho nên nhân lúc Đại Phùng “chơi đùa” cùng cái đám ác linh kia mà tranh thủ trang điểm nốt cho ông cụ rồi lấy đi giấc mộng của ông ta. An Dao rất hài lòng về giấc mộng của ông cụ, cô đã lấy qua gần ba nghìn giấc mộng nhưng chưa từng có giấc mộng nào chất lượng đến như thế. Cô sẽ giữ thật cẩn thận cái này và đặt nó ở trung tâm của Đại Mộng.
Bên kia Đại Phùng đúng là chẳng cần tốn bao nhiêu công sức, cái đám này căn bản là không phải đối thủ của anh ta. Nhưng cả hai người đều biết rằng kẻ kia nếu như đã sắp đặt để An Dao đến đây thì chắc chắn sẽ có tiết mục khác dành cho cô. Quả nhiên chẳng ngoài dự liệu, khi Đại Phùng vừa nói với An Dao rằng “Đi thôi chủ nhân!” thì bên ngoài cửa đã có tiếng động.
An Dao cất kĩ giấc mộng kia rồi quay đầu nhìn Đại Phùng và nở một nụ cười. Cánh cửa phòng nặng nề mở ra, người đi vào không ngoài dự đoán, là Dương Hoài Khanh và cậu bé kia đi vào, ngoài ra còn có thêm linh hồn đêm nọ. Đêm qua không nhìn thấy tận mặt, bây giờ An Dao đã có thể chắc chắn rằng linh hồn kia chính là Trịnh Phương Thảo. An Dao nghiến răng nghiến lợi, nguyền rủa Miêu Bạch trong lòng nhiều chút. Rõ ràng cô đã dặn dò rất kĩ là phải xử lí tận gốc rồi, cô biết rằng nếu như để lại hậu quả thì nhất định sẽ xảy ra câu chuyện ngày hôm nay mà. Hình như tên Miêu Bạch c.h.ế.t bầm này đã dự liệu được cho nên anh ta đã trốn biệt tăm biệt tích rồi.
“Muốn đi thì để giấc mộng kia lại!”
Hoài Khanh lạnh lùng nâng mắt nhìn An Dao mà nói. An Dao vẫn giữ nụ cười bình tĩnh trên môi thay vì kinh ngạc. Nếu như người khác ắt hẳn phải kinh ngạc từ đêm qua đến nay, dù sao An Dao từng ở cạnh Hoài Khanh mười năm, sau đó lại cùng anh ta đi bắt quỷ mấy lần nữa. Rõ ràng Hoài Khanh kia và Hoài Khanh này là hai người đối lập hoàn toàn, không có một tí nào liên quan đến nhau luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/74.html.]
Bây giờ An Dao đã nghĩ đến việc vì sao Hoài Khanh lại có mặt ở mấy lần cô lấy mộng kia, hóa ra là anh ta đã sớm biết Trịnh Phương Thảo mười năm kia chính là An Dao và lợi dụng chính tình cảm của cô để đi theo và biết được cách thức lấy mộng của cô. An Dao không thể không bật cười vì sự tính toán hoàn hảo này, vốn tưởng cô là gà, hóa ra cuối cùng bản thân cũng là thóc. Nhưng chuyện gì An Dao cũng có thể phóng khoáng rộng lượng bỏ qua, riêng chuyện sắp xếp cô đến đây để làm ngư ông đắc lợi, dám chiếm thành quả từ trên người cô thì còn lâu cô mới bỏ qua được.
An Dao nghĩ xong thì lại thấy buồn cười, cô cười thành dạng nhếch lên nửa miệng rất gợi đòn rồi nói: “Bị ảo tưởng đấy à? Đồ ở trong tay bà đây mà còn muốn cướp. Nếu như hôm nay đã lật mặt rồi thì tôi nói luôn vậy, anh cảm thấy tôi sẽ vì tình cảm mà nghe lời anh ư. Tiếc là anh không lớn tuổi hơn tôi đâu, lúc tôi biết lấy chồng thì chưa biết anh đang còn là con nòng nọc nào của cha anh đâu nên đừng nghĩ là điều khiển được tôi.”
Hoài Khanh hơi sốc đấy, An Dao mà anh ta biết luôn là người tìm cách để yêu thương anh ta và hy sinh cho anh ta rất nhiều. Ngay việc An Dao không tiếc hy sinh tu vi mấy trăm năm của Miêu Bạch để trở thành Trịnh Phương Thảo và ở bên cạnh mình thì anh ta đã đoán là An Dao có thể đánh đổi tất cả. Vì thế mà anh ta còn không tiếc diễn một màn thâm tình, cố ý để cho linh hồn An Dao nhìn thấy và lưu luyến nhiều hơn.
Rõ ràng An Dao đối với anh ta như thế sao bây giờ nói trở măt là trở mặt được liền vậy. An Dao nói đúng, Hoài Khanh cho dù là đã hơn năm mươi tuổi nhưng cũng chỉ bằng nửa tuổi của An Dao mà thôi. Suy cho cùng thì thế hệ cách nhau mười tuổi thì đã là vấn đề rồi, người trẻ đến cuối cùng cũng chẳng khôn ngoan hơn người già được.
An Dao đã sống đến từng này tuổi, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời. Hơn ai hết chính bản thân cô hiểu rõ vì sao bản thân lại trở thành như ngày hôm nay, và cô càng chắn chắn từng bước đi trong kế hoạch to lớn của bản thân. Suy cho cùng cái ngu của Hoài Khanh chính là quá tự tin về tình cảm mà An Dao dành cho anh ta, mặc dù còn chưa biết kia là loại tình cảm gì. Tình cảm của An Dao rất cực đoan, không như kiểu vì yêu sẽ hy sinh hết thảy giống như là Miêu Bạch. Tình cảm của An Dao chính là loại muốn chiếm hữu làm của riêng chứ không phải loại tình yêu cao thượng.
Hoài Khanh nói: “Lẽ nào cái tình yêu mà cô nói kia chỉ là giả?”