Trộm Mộng - 70
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:02:51
Lượt xem: 66
“Miêu Bạch không đi thì để thuộc hạ đi với chủ nhân, nghe giọng điệu kia thì chắc chắn là có chuyện chẳng lành rồi. Xem ra chỉ còn lại vài giấc mộng nữa nhưng rất khó để lấy. Chủ nhân có suy nghĩ đến việc cứ lấy đại giấc mộng nào đấy hay không. Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ làm điều đó nên chủ nhân không cần sợ tổn hại đến phước báo của mình.”
Thấy An Dao vội vã đi ra ngoài thì Đại Phùng cũng đuổi theo nói với cô. An Dao quay lại nhìn anh ta, từ bao giờ mà Đại Phùng lại trở nên như thế này, hay do trước đây lúc nào cũng có Miêu Bạch kè kè bên cạnh cô nên anh ta không có cơ hội thể hiện, hoặc anh ta có nói thì cô cũng chưa từng để ý tới?
Nhân lúc An Dao còn do dự suy nghĩ, Đại Phùng nói tiếp: “Nếu được thuộc hạ cũng muốn được ở bên cạnh chủ nhân như Miêu Bạch, hoặc tham lam hơn thì có thể thay thế anh ấy.”
Chẳng biết trong đầu An Dao nhảy số kiểu gì mà cô lại nở một cười dâm dê đê tiện rồi nói: “Lẽ nào anh cũng muốn ngủ với tôi?”
Đại Phùng:…..
Không nói nên lời, Đại Phùng chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Anh ta chỉ đơn giản chỉ là muốn được giống Miêu Bạch, anh ta còn lâu mới nghĩ tới việc được lên giường với An Dao, hoặc anh ta chưa từng dám nghĩ tới.
An Dao mặt không biến sắc, tỉnh bơ nói với Đại Phùng: “Anh cứ là anh thôi, anh không thay thế Miêu Bạch được, cũng không so sánh được với anh ấy.”
Từ cái câu trên của An Dao mà giờ Đại Phùng hiểu sai ý của An Dao. Vốn dĩ câu này thì An Dao chỉ đơn thuần là nói bởi vì Miêu Bạch trước đây từng là ân nhân của cô nên vị trí của anh ta rất quan trọng. Nhưng vào tai của Đại Phùng lúc này lại thành…cậu không ngủ với tôi giỏi bằng Miêu Bạch.
Đầu Đại Phùng lúc này đen sì, anh ta thật muốn đào lỗ chui xuống vì không biết mai sau phải đối diện với An Dao như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/70.html.]
An Dao hôm nay lăn lộn ngoài đường hơi nhiều, cô bây giờ lại lái xe đến nhà khách hàng cách đấy 100 cây số. Lần này cô được về hẳn miền Tây nhiều lúa chin, cảm giác trên đường quốc lộ mà hai bên đường đều là những cánh đồng lúa chin trải dài bất tận thật tuyệt. Sương đêm vẫn còn vươn trên những bông lúa nặng trĩu đang cúi đầu như thể đón chờ người nông dân đến gặt. Mùi thơm của lúa chin pha lẫn với sương đêm tạo nên một mùi thơm hiếm có khó tìm, khiến cho người ta ngửi được dù chỉ một lần cũng sẽ nhớ mãi không quên. Đột nhiên An Dao có một suy nghĩ kì lạ, cô ước rằng mai này có một ngày mình c.h.ế.t đi, nếu như được c.h.ế.t ở giữa cánh đồng lúa chin bất tận như thế này thật tuyệt biết bao nhiêu.
Nhưng An Dao nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu. Đai Mộng của cô sắp thành, sau khi thành công thì cô sẽ được sống mãi trong Đại Mộng ấy, nơi mà cô có thể tùy ý thao túng cuộc sống của con người, nơi mà cô sẽ chỉ khiến con người hạnh phúc và không có đau khổ. Nơi mà con người sẽ có những ước mơ hoài bão lớn lao, những con người tài giỏi. Có lẽ bởi vì cầu toàn như thế nên cô chỉ lấy giấc mơ của những khách hàng của mình.
Chạy dọc một đoạn quốc lộ thì lại đến cao tốc, khắp nơi đều là lúa chin khiến An Dao vô cùng thích thú mà suýt nữa thì chạy lố luôn cả nhà của khách hàng. Lại là một nhà giàu, An Dao vẫn chưa cảm thấy xa như vậy mà lại có chuyện gì được.
Nhưng chưa chi An Dao đã phải mở to đôi mắt cả đêm không ngủ của mình nhìn cho rõ cái thứ được đặt ở hai bên cổng rào. Sao lại thế này được, rõ ràng là tượng của hai chú chó đặt hai bên cổng nhưng sao cô lại nhìn ra hai con mèo thế này. Nhưng khi nhìn kĩ một lần nữa thì cô lại không nhìn thấy điều gì bất thường, chắc có lẽ là cô không ngủ cả đêm nên là bị hoa mắt thôi, An Dao tự nghĩ như thế.
Một tòa lâu đài được xây dựng giữa cánh đồng lúa chin không khiến người ta liên tưởng đến những chuyện ma quỷ được. Chủ nhà nhanh chóng mở cửa sau vài hồi chuông cổng, là một bà cụ trạc tám, chin mươi tuổi nhưng tay chân vẫn còn khá nhanh nhẹn. An Dao cúi người chào một cách lễ phép dù cho bà cụ kia còn chẳng lớn tuổi bằng cô.
“Cho tôi hỏi có phải cô An Dao không ạ?”
Nghe bà cụ hỏi thì An Dao lễ phép đáp lời: “Là cháu! Không biết khách hàng ở đâu ạ?”
“Đi theo tôi, con trai của tôi đang chờ cô đó.”
Bà cụ cũng rất khách sáo nói rồi đưa An Dao vào nhà sau đó đưa người làm dẫn cô vào thang máy lên tầng. Khách hàng lần này của cô là một ông cụ da nhăn tóc bạc, là chồng của bà cụ kia, và con trai của bà ta khoảng năm mươi tuổi đang ngồi canh bên giường. Đây là lần đầu tiên An Dao gặp khách hàng lớn tuổi như thế mà lại là đàn ông thì hơi bỡ ngỡ, nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường rồi nói với người con trai: “Không biết chú có yêu cầu gì về cách trang điểm không ạ?”