Trộm Mộng - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:16:05
Lượt xem: 123
Nếu như bình thường trước đây chắc An Dao đã ngất luôn tại chỗ, nhưng hiện tại cô cũng đã c.h.ế.t một lần rồi, nếu xét kĩ thì cô chính là ma sao còn sợ mấy thứ kì quái như thế này được. Nhưng nói thì như vậy thôi chứ cô vẫn sợ lắm, may mà có con mèo khí chất lệ, cô mới có tự tin nói: “Con mèo của tôi nửa đường nhảy xuống khỏi xe nên tôi dừng lại đi tìm. Các người đây là có hành động gì vậy, tôi đã xông vào nhà các người hay chưa. Xem ra các người không biết sợ là gì nhỉ, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Chuyện này đúng là ngoài dự đoán, hai người kia trố mắt nhìn nhau không thể chấp nhận được. Cô nói xong thì mặc kệ sự đời, quay sang trừng mắt nói với ông bảo vệ đang đứng cản đường tôi: “Còn không tránh ra?”
Bảo vệ nọ vừa định đi thì đột nhiên hai mắt ông ta biến thành màu xanh, sau đó trợn ngược lên mà ngã về sau hệt như trúng gió. An Dao còn chưa kịp phản ứng thì con mèo đã cào nhẹ vào tay tôi, vì vậy tôi liền biết là do nó làm. Bà mẹ kế hét toáng lên như bị cắt tiết, kêu to gọi nhỏ mấy người bảo vệ còn lại đưa ông ta đi bệnh viện.
An Dao hơi hả dạ, nhưng cô vẫn nghĩ bụng nếu để bà mẹ kế bị như thế thì vui biết chừng nào. Ai ngờ dòng suy nghĩ của cô lại bị con mèo nghe thấy, nó nói: “Cô đừng nên tham lam quá, nếu muốn làm như vậy thì cô hãy tự nghĩ cách sử dụng sức mạnh của mình ấy.”
An Dao bị nói trúng tim đen nên đành cứng nhắc leo lên xe, lúc chuẩn bị lái đi cô còn nghe giọng mẹ kế chanh chua nói: “Đúng là đồ xúi quẩy, bảo sao lại đi làm cái nghề ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/7.html.]
An Dao có nuốt cục tức này xuống, cô đang nghĩ không biết kiểu gì mà cho dù cô có đổi xác thì mẹ kế vẫn ghét cô như thế, hay do bà ta bẩm sinh gặp ai cũng ghét, nhất là phụ nữ trẻ trung xinh đẹp?
Trên đường về An Dao hỏi con mèo kia từ đâu tới, nó liền nói là do tổ chức kia phái tới giúp đỡ cô thời gian ban đầu. Con mèo không biết mở miệng nói chuyện, nó chỉ có thể làm cho An Dao nghe được âm thanh của nó mà thôi. Càng kì diệu hơn là con mèo có thể đọc được suy nghĩ của cô, việc đó đồng nghĩa với việc cô không được phản bội tổ chức, nếu không con mèo sẽ nhận ra ngay lập tức.
An Dao thấy rầu rĩ không ít, nhưng dù sao cô cũng không muốn làm gì khác ngoài trả thù. Thế nên cô cũng không quan tâm lắm những việc kia, đương nhiên chuyện sau này sẽ khó nói lắm, tới đâu hay tới đó vậy. An Dao nhìn cảnh ngoại ô xinh đẹp, cô hỏi con mèo: “Mày tên là gì?”
“Này con mụ già kia, mụ đừng có gọi tôi bằng mày chứ. Gia đình mụ như vậy, mụ lại là người có ăn có học sao lại thô lỗ thế chứ. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Miêu Bạch, giống đực, là mèo tinh đang tu luyện thành tiên.”
An Dao gật gù, cô không có hứng thú việc mèo tinh hay mèo tiên mà họ hững nói: “Vậy bây giờ tôi gọi anh bằng Miêu Bạch nhé?”
“Cô không hỏi gì thêm à?”