Trộm Mộng - 66
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:00:43
Lượt xem: 53
Dương Hoài Khanh? Có pải anh có nhầm lẫn gì không hả Đại Phùng?”
An Dao không thể tin được, nhưng Đại Phùng vẻ mặt vô cùng kiên định, anh ta nói: “Không có nhầm lẫn gì đâu.”
Nói xong anh ta còn hất mặt về phía đó bảo An Dao nhìn tiếp. Cả ba phải nhìn thật kĩ mới thấy điều bất thường, rõ ràng chỉ có một mình Hoài Khanh đi ra nhưng anh ta như thể đang nói chuyện với ai đó…
An Dao khẽ cau mày, cô nhìn thấy một linh hồn đi theo phía sau Hoài Khanh. Miêu Bạch cấu hai tay vào cổ An Dao, nó nói: “Cô ta…là người đã ở trong xác của chủ nhân mười năm!”
Cả Đại Phùng và An Dao đều bị dọa giật mình. Lí nào lại thế, việc Hoài Khanh nhìn thấy và nói chuyện với linh hồn vốn dĩ đã lạ rồi chứ, đằng này linh hồn kia lại còn là người đã thay thế An Dao làm việc mười năm.
“Lẽ nào cô ta đến để tố giác việc ác mà tôi đã làm ư?”
An Dao nói, Miêu Bạch vỗ mặt cô một cái rõ đau rồi nói: “Chủ nhân nên nhớ là chuyện quan trọng là tại sao anh ta lại có thể nói chuyện với linh hồn kia. Lẽ nào mười năm ở bên cạnh anh ta mà cô không phát hiện ra điều gì bất thường ư. Nói cũng đúng, ngay cả Quốc Minh và Thường Vy ở chung nhà mà cô còn không biết thì biết ai được chứ.”
Miêu Bạch nói rất là khoa trương, An Dao cốc đầu lại nó rồi nói: “Im đi! Anh không biết là tôi bị kìm hãm bởi thân xác kia ư, ngoài việc tôi nhớ tôi là ai thì chẳng được việc gì nữa cả. Lúc ấy tôi đâu khác gì người thường chứ.”
“À, cô khao khát muốn làm người bình thường kia mà…”
Dù Miêu Bạch nói rất bình thường nhưng An Dao có tật giật mình, cô chẳng thấy bình thường nổi một tí nào mà nghe ra toàn là lời châm chọc. Được rồi, ai bảo cô mê trai lạ làm gì cơ chứ. Nhưng cô cũng chẳng hối hận, điều duy nhất mà cô hối hận chính là không thể ngủ cùng Hoài Khanh mà thôi.
Miêu Bạch vậy mà lại đọc được suy nghĩ của An Dao, nó liếc cô một cái thật là dài…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/66.html.]
“Chủ nhân, cô nhìn hành động của anh ta kìa.”
Đại Phùng nhắc nhở An Dao, lúc này An Dao mới mở to hai mắt nhìn hành động của Hoài Khanh. Đúng là thà nhìn mờ mờ còn hơn, đến khi nhìn rõ thì lại đau lòng, Hoài Khanh và linh hồn kia vô cùng thân thiết. Nhìn cái ánh mắt kia mà xem, An Dao biết rất rõ ánh mắt đó, đó chính là ánh mắt anh nhìn người anh yêu. An Dao từng được nhìn bằng ánh mắt đó mười năm nên biết rất rõ.
An Dao không hiểu, lẽ nào sau khi Trịnh Phương Thảo c.h.ế.t thì Hoài Khanh bắt đầu tiếp xúc với những chuyện kì quái, và sau đó tìm được linh hồn đó mà ngỡ là Trịnh Phương Thảo ư?
An Dao cảm thấy hơi chua xót khi thấy Hoài Khanh đưa tay sờ vào má của linh hồn mặc dù chẳng chạm vào được, sau đó cô ta ngồi lên yên xe đạp để Hoài Khanh đèo đi. Đại Phùng ơi là Đại Phùng, anh ta đúng là biết xác muối vào tim người khác mà. An Dao còn tưởng gặp chuyện ma quái gì, mấy chuyện này anh ta nói luôn với An Dao có phải là được rồi không, có nhất thiết phải đưa người đến tận đây để chứng kiến cảnh đau lòng hay không cơ chứ.
An Dao lúc này nghi hoặc nhìn Miêu Bạch rồi hỏi: “Linh hồn của Trịnh Phương Thảo thật có phải là anh đã đem đi cho quỷ trong rừng ăn rồi không?”
Miêu Bạch im lặng!
An Dao nhìn Đại Phùng rồi nói: “Điều tra cho tôi chuyện đó!”
An Dao nói xong thì liếc xéo Miêu Bạch: “Anh liệu hồn anh với tôi đấy!”
Miêu Bạch sưng mặt xỉa mày nhảy khỏi cổ An Dao đi mất. Chỉ còn lại Đại Phùng và An Dao đứng đó nhìn theo bóng xe đạo của Hoài Khanh dần khuất sau màn đêm, Đại Phùng nói: “Chủ nhân có thấy kì lạ hay không. Rõ ràng viện pháp y này là sào huyệt của Quỷ bướm, ngay cả Dương Hoài Khanh đó cũng bị quỷ trùng kí sinh nhưng linh hồn kia lại ở bên cạnh anh ta mà không bị gì.”
Đương nhiên là An Dao biết Đại Phùng đang nói đến chuyện gì, nhưng cô vẫn cố chấp nói: “Quỷ bướm sẽ không quan tâm đâu!”
“Chủ nhân, cô đang trốn chạy ư?”