Trộm Mộng - 61
Cập nhật lúc: 2024-06-11 16:55:56
Lượt xem: 69
“Đi thôi!”
An Dao gọi linh hồn người đàn ông vào đồng hồ rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Trước khi cô còn không quên để lại một lá bùa trên cửa, đảm bảo mụ bác sĩ bên trong chưa c.h.ế.t thì không vào được. Mà hành động ngang ngược này của An Dao chính là thách thức kẻ bí ẩn kia, dù sao trước đây chưa từng có ai dám ngang nhiên khiêu chiến với cô như thế. Mười năm ở ẩn, thế gian lại có thêm người tài rồi, tiếc là người tài này An Dao cũng không đánh giá cao lắm, cô luôn thích những người quang minh chính đại chứ không thích kẻ luôn trốn trong bóng tối như thế.
An Dao len lỏi trong đám đông đi ra ngoài, cô không về mà lảng vảng ở đây để tìm xem kẻ kia rốt cuộc có lộ diện hay không. Dù sao thì mụ bác sĩ kia nhất định sẽ báo tin, còn kẻ kia có đến hay không thì còn tùy.
An Dao phục ở đấy đến gần chiều thì mới thấy có một người kì lạ đi vào. Kẻ đó là một bé trai chỉ hơn mười tuổi, rõ ràng trên người không có dấu hiệu gì của ma quỷ, nhưng một bé trai bình thường sao lại đi vào nơi này. An Dao lập tức bật chế độ theo dõi, quả nhiên bé trai kia đảo mắt mấy vòng rồi lại bước nhanh về cuối hành lang và…đứng nghiêm túc trước cánh cửa phòng phẫu thuật.
An Dao hơi bất ngờ về kết quả này, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bé trai kia thì đúng là không sai đi đâu được. Nó nhìn lên tấm bùa của nó, sau đó lại cau mày nhìn tầm bùa dán ở góc “khuất”, không thể nào lộ liễu hơn. Tiếc là kẻ đó đã tới quá muộn, mụ bác sĩ bên trong đã sớm c.h.ế.t vì cạn m.á.u rồi.
Điều không ngờ là bé trai đó không đẩy cửa đi vào mà chỉ đưa tay tháo tấm bùa của An Dao xuống. Đúng là không phải hạng xoàng, gỡ được bùa của An Dao thì thật sự là kẻ giấu mặt đứng sau hàng loạt loại bùa chú kia rồi. Nhưng sau khi gỡ xong thì nó lại đưa tay lên miệng thổi thổi, dường như là bị bỏng tay thì phải. Dù cho nó có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa thì hình như là hành động vẫn giống trẻ con. An Dao bất giác mỉm cười, có một đối thủ đáng yêu như vậy cũng khá là vui đấy, An Dao đang nghĩ một việc xấu xa, không biết là h.i.ế.p trẻ chưa đến tuổi vị thành niên thì cô có bị đi tù không…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/61.html.]
Dĩ nhiên là An Dao chưa biến thái và suy đồi đạo đức tới mức độ đó, cô chỉ là nghĩ cho vui thôi. An Dao nghĩ xong thì nghĩ tới bộ mặt của Miêu Bạch khi biết cô có suy nghĩ này, đúng là thú vị ghê. Nhưng chính An Dao cũng không hiểu là đáng lẽ mấy khi cô có ý nghĩ làm chuyện xấu thì phải nghĩ đến Hoài Khanh chứ, đằng này cô lại chỉ nghĩ đến Miêu Bạch mà thôi. Hay là vì yêu đối với Hoài Khanh nên luôn che giấu đi những chuyện xấu của mình, còn với Miêu Bạch thì cô lại thân thiết xem như người nhà…
“Đi rồi ư?”
An Dao nấp sang một bên, cô tò mò nhìn theo bóng cậu bé ấy bước nhanh ra khỏi phòng khám. Tiếc là lúc này không có Miêu Bạch ở đây, nếu như có Miêu Bạch có thể dặn nó chạy theo cậu bé kia…
“Ơ…Miêu Bạch sao lại ở đây nhỉ?”
An Dao nhìn thấy Miêu Bạch đang vểnh cao cái đuôi xinh đẹp của mình rón rén đi theo phía sau cậu bé kia. An Dao cố dùng dòng suy nghĩ để tìm Miêu Bạch nhưng vẫn không liên lạc được với nó, hình như nó vẫn đang giận dỗi cô nên không thèm nói chuyện hay sao ấy. An Dao đành phải tặc lưỡi, kệ thôi, dù sao nó vẫn sẽ đi về báo cáo với cô ấy mà.
Bây giờ An Dao có hai việc gấp cần làm, Đại Mộng sắp thành, một khi thành rồi sẽ có rất nhiều người nhắm đến. Bây giờ những kẻ địch của cô vẫn chưa biết tiến độ đến đâu nhưng bọn chúng còn buông lỏng cảnh giác, một khi Đại Mộng được khởi động thì nhất định là kẻ định vây quanh còn nhiều hơn bây giờ nữa.
Việc thứ nhất chính là giúp cho Miêu Bạch lấy lại tu hành và sớm trở lại thành người, việc thứ hai là phải tán đổ được Hoài Khanh, cô đã trả một cái giá rất đắc cho việc đó, đương nhiên còn lâu cô mới bỏ cuộc. Thứ mà Ngô An Dao cô muốn chưa từng không có được, cho dù đó là thứ ép buộc hay giành lấy cũng phải giành cho bằng được.