Trộm Mộng - 46
Cập nhật lúc: 2024-06-11 11:55:20
Lượt xem: 11
Con d.a.o đã bị An Dao cướp lại, sao đó ung dung chỉa thẳng vào cổ Đại Phùng. Ba đứa còn lại chồm người muốn động thủ thì đã bị Miêu Bạch nháy lên vai An Dao mà gừ lên với họ. An Dao quay đầu nhìn một lượt đám hỗn tạp đó, cô nhìn đến đâu thì bọn chúng im như hến đến đấy vì sợ hãi cái khí thế điên rồ kia của cô.
Đại Phùng không ngờ tới chuyện lại xảy ra như vậy nên giật mình, cau chặt mày, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cô là…”
“Đại Phùng à Đại Phùng, anh không nhận ra tôi ư. Tôi là Ngô An Dao đây!”
Đại Phùng và ba đứa còn lại c.h.ế.t đứng vì bất ngờ, điều này xem như là Miêu Bạch không nói dối cô. Tuy rằng thân xác đúng là của An Dao cô nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh như cô. Thế nhưng Đại Phùng chỉ bất ngờ mấy giây rồi nở ra một nụ cười nham nhở mà nói: “Chà! Nghi thức chào đón này như thế nào hả chủ nhân?”
An Dao trố mắt nhìn, Đại Phùng nói tiếp: “Tôi đã biết hôm nay chủ nhân sẽ trở lại nên cố tình cho chủ nhân một bất ngờ ấy mà. Thế nào, chủ nhân xem chúng tôi diễn có đạt hay không, chủ nhân nên thưởng cho chúng tôi chứ?”
Đúng là một đám ranh ma, An Dao cảm thấy tuy rằng nuôi bọn này ở dưới trướng chăng khác gì nuôi rắn độc trong tay áo, nhưng cũng vì vậy mới xứng với An Dao cô, chẳng những bản lĩnh rất khá mà thủ đoạn cũng có thừa. Miêu Bạch giao tiếp với An Dao, nó nói: “Cái đám này như cáo ngoài ruộng ấy.”
Miêu Bạch vẫn luôn yên phận, nó chẳng dám lên tiếng dạy đời An Dao hay thậm chí đưa ra ý kiến gì cả. An Dao ngoài cười nhưng trong lòng lại hừ lạnh, cô nói với Miêu Bạch: “Tôi biết! Bọn cáo chồn này nên ăn xác c.h.ế.t thối ngoài đồng mới xứng với chúng.”
Miêu Bạch nén cười! Dù sao trên đời cũng chẳng có ai có thể so sánh vị trí trong lòng An Dao với nó. Nhíu mày gật gù, An Dao nói: “Hay! Diễn xuất của các người có tiến bộ đấy. Sao nào, có dự định sẽ đi làm diễn viên kiếm sống thay vì ở đây ăn bám tôi hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/46.html.]
Đại Phùng cúi đầu, anh ta nói: “Không dám! Được phục vụ cho chủ nhân là niềm vinh hạnh vô bờ bến của tất cả chúng tôi.”
Nói xong anh ta khom người làm động tác mời rồi nói tiếp: “Chủ nhân đã vất vả rồi! Nay chủ nhân đã về thì chúng tôi xin kính cẩn mời ngài ngồi lên ghế cao để tiếp tục chỉ đạo cho chúng tôi.”
Sau khi hỏi về những giấc mộng mà mười năm qua bọn họ đã cất ở đâu thì Đại Phùng đã đưa cô đi. Bọn chúng đúng là có di chuyển địa điểm một chút, sợ An Dao giả mạo sẽ dựa theo kí ức của chủ thể để phá hoại nên họ đã chọn cách đó. Nhưng suy cho cùng thì những giấc mộng kia cũng đã được bảo vệ rất tốt, chúng nằm trong một cái hộp thủy tinh màu đỏ và không ngừng được luyện trên lò lửa cháy mãi không tắt.
An Dao không sợ lửa cũng chẳng sợ nóng, cô cứ thế mà sờ tay vào cái hộp thủy tinh kia. Tuy bên ngoài chẳng có thể nhìn thấy gì nhưng khi sờ vào cô có thể cảm giác được. Suy cho cùng cái thứ kia cũng chỉ có cô có thể sử dụng, đám người Đại Phùng nếu như chiếm được cũng chưa chắc đã dùng được.
Quan sát một lúc, Đại Phùng hỏi: “Chủ nhân, thế nào rồi?”
An Dao trầm ngâm nói: “Vẫn chưa đủ ba nghìn giấc mộng! Cảm giác vẫn còn thiếu ít nữa, có lẽ thời gian không lâu nữa là chúng ta thành công rồi!”
Đại Phùng dù sao cũng rất nham hiểm, anh ta tự rõ bản thân không thể thay thế An Dao sử dụng hộp thủy tinh kia, cho nên đương nhiên chịu cúi đầu làm tôi tớ. Cứ chờ đến lúc An Dao thành công thì anh ta làm phản cũng chưa muộn. Đương nhiên trong bốn người kia chẳng có ai là thật lòng, An Dao đã hiểu điều đó ngay từ ngày đầu tiên thu nhận họ. Thế nhưng cô chẳng sợ hãi một chút nào cả, thậm chí cô còn cảm thấy như thế mới thú vị. Nếu như trung thành quá mức thì đâu phải một người có tham vọng, mà nếu không có tham vọng thì đương nhiên làm việc sẽ không hiệu quả.
Cô sẽ nhắm mắt làm ngơ để cho họ âm mưu tạo phản, khi đó họ sẽ nghĩ rằng cố gắng làm việc, sau này những thứ này sẽ là của mình. Một khi con người có suy nghĩ như thế thì hiển nhiên sẽ biến thành nô lệ của công việc, họ sẽ làm việc một cách điên cuồng và hiệu quả nhất. Sau khi kiểm tra lại tất cả, An Dao quay sang nói với Tử Đằng: “Cô đi tìm hiểu xem có cách nào giúp cho Miêu Bạch tu hành nhanh hơn được không. Vì giúp tôi mà cậu ấy đã tiêu tốn mấy trăm năm tu hành của mình rồi.”
Tử Đằng là một cô gái có mái tóc đen dài quá gối, lúc nào cũng xõa rồi mặc đồ trắng như thể là “U hồn trinh nữ” vậy. Nhưng cái nết và hành động của cô ta thì chẳng khác đàn ông, trái ngược hoàn toàn. Tử Đằng nghe vậy thì vội khom người nói: “Tôi sẽ đi ngay, thưa chủ nhân.”