Trộm Mộng - 41
Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:18:39
Lượt xem: 88
“Nói điên nói khùng! Mày nhìn cho kĩ đây, tao là Ngô An Dao, tao chính là tao, ma quỷ nào có bản lĩnh nhập vào tao chứ.”
An Dao vừa nói xong thì tặng cho mèo quỷ một lá bùa rồi lôi cả linh hồn nó ra ngoài. Mèo quỷ giờ chỉ là một cái bóng mơ hồ, nó đang dần yếu đi dưới lá bùa của An Dao. Cô rất thỏa mãn nhìn linh hồn của mèo quỷ mà nói: “Nào, thời gian hết rồi. Bây giờ mày chọn phục tùng hay hóa kiếp đây?”
Mèo quỷ dặt dẹo nhìn Miêu Bạch rồi nói: “Cùng một giống loài, mày không định giúp đỡ tao à?”
Miêu Bạch đi tới, nó cười nhạo nói: “Mày cũng biết tao với mày là đồng loại à. Lúc mày xâm chiếm tâm trí tao, lúc mày hại tao bị mất một con mắt sao mày không nghĩ đến đồng loại đi. Tà tu, cái thứ tà tu như mày không có tư cách nói chuyện với tao. Nếu như hôm ấy không phải vì tao vẫn chưa lấy lại được sức mạnh thì mày đã c.h.ế.t ngay hôm ấy rồi có hiểu không. Cô ấy là chủ nhân của tao, mày nghĩ tao sẽ phản bội chủ nhân của tao vì thứ tà ma ngoại đạo như mày ư?”
“Ha ha! Thế ban nãy là ai đã chạy bỏ chủ nhân ấy nhỉ?”
Mèo quỷ vừa mới nói xong thì đã lại bị An Dao bóp cổ trong trạng thái là linh hồn. Cái ngu của mèo quỷ chính là mãi vẫn không chịu hoàn toàn nhập vào một thân xác nào đó, tuy rằng như thế sẽ rất đơn giản khi gặp nạn, không cần phải dùng quá nhiều sức lực, đến lúc gặp nạn thì bỏ xác lại là xong. Nhưng cũng vì như vậy mà bây giờ nó mới dễ dàng bị An Dao lôi hồn ra khỏi xác mà giam cầm trong bùa của mình.
“Nói nhiều quá đó. Chọn nhanh đi chứ tao sắp hết kiên nhẫn rồi đó. Bây giờ mày quyết định phục tùng tao hay là tao sẽ cho mày đi hóa kiếp đêm nay, trước khi mặt trời của ngày mai mọc lên?”
Miêu Bạch vui đến không khép nỗi miệng, nó hy sinh nhiều đến như vậy, đợi chờ tròn mười năm cuối cùng cũng chờ được ngày An Dao thật sự quay trở lại. Nếu như mà An Dao nhớ lại sớm hơn thì nó cũng đâu đến nỗi mất oan một con mắt, nếu như An Dao sớm nhớ lại thì với con mèo quỷ này chỉ một cái búng tay là xong chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/41.html.]
Mèo quỷ bị An Dao vờn đến mức không chịu nỗi nữa, nó đành nói: “Xin hãy tha cho tôi, xem như tôi có mắt không thấy thái sơn. Nếu như cô tha cho tôi thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức để phục vụ cô.”
An Dao mất cả vui, cô nghịch tấm bùa trên tay rồi thở dài nói: “Mất cả hứng! Tao còn tưởng mày xưng bá một phương thế nào, hóa ra cũng chỉ được đến thế là cùng. Nếu như nhát đến như vậy thì ban đầu cứ nói luôn có phải hơn không, đỡ phải tốn một tấm bùa của tao.”
An Dao thu bùa, để mèo quỷ cho Miêu Bạch canh giữ. Cô quay lại áp một lá bùa lên trán cho hổ trắng rồi nói: “Sao mà khổ cực vậy. Về rừng đi, ngày mai tao đi săn nai trả cho mày nhé. Mày tương lai sẽ trở thành hổ thần đó, cố gắng tu hành đi, đừng có ham ăn nữa.”
Hổ trắng được giải thôi mien, nó gầm lên một tiếng vang vọng rồi nhảy xuống lầu…ừ thì so với lúc bị điều khiển có hơi vất vả, tiếp đất một cách…dập mặt. An Dao suýt thì bật cười, cô nói với Miêu Bạch: “Giao nó cho anh!”
An Dao nói xong thì muốn quay lưng vào nhà ngủ nhưng…
An Dao cười khẩy, cô quay lại ném một tấm bùa xuống mèo quỷ. Tấm bùa nhanh chóng cháy sáng rực và thiêu đốt linh hồn của mèo quỷ trong tiếng hét thê thảm của nó. An Dao nhướn mày nhìn Miêu Bạch, cô có chút bất mãn nói: “Vô tích sự như vậy mà cũng đòi làm việc lớn. Đúng là một đám vô dụng, sao không có ai được như anh vậy chứ.”
“Chủ nhân này, nếu như ai cũng được như tôi thì liệu cô có để mắt đến tôi không chứ.”
Miêu Bạch tuy rằng bị An Dao thật đối xử không ra gì mấy nhưng nó rất xu nịnh mà nói. An Dao gật gì đồng ý, cô nói: “Đúng nhỉ! Trung thành như anh thì đúng là nhân gian này hiếm có khó tìm.”