Trộm Mộng - 28
Cập nhật lúc: 2024-06-10 21:59:23
Lượt xem: 98
An Dao nhìn Miêu Bạch, cô cười khổ nói: “Đúng là chẳng có việc gì đơn giản cả, việc tốt đã chẳng đến tay mình rồi.”
Miêu Bạch nhảy lên cổ An Dao, nó tỏ ra thương cảm nói: “Tội nghiệp, chắc kiếp trước cô đã tạo nghiệp nhiều lắm.”
An Dao sờ sờ lông Miêu Bạch, cô cười nói với cô Mai: “Cháu hiểu rồi ạ! Cô cứ đi ra ngoài lo liệu công việc đi, cháu sẽ tranh thủ sớm nhất có thể.”
Cũng may là chỉ mấy nhà giàu mới thuê dịch vụ kiểu này nên dù có lấy giá trên trời thì người ta cũng chẳng mảy may suy nghĩ đến. Cô Mai tỏ ra rất biết ơn An Dao, cô lấy tay lau vội nước mắt rồi nói: “Cảm ơn cháu rất nhiều! Vậy mọi việc nhờ cháu nhé, nhớ trang điểm cho con gái cô đẹp một chút. Con bé rất sợ xấu, lúc còn sống dù đi ngủ cũng phải tô son cho bằng được.”
Cô Mai đi ngoài rồi thì Miêu Bạch nhảy xuống đất, nó vừa ngúng nguẩy cái m.ô.n.g vừa nói: “Đấy cô có thấy không, cô đâu cần đi tìm nó đâu, nó tự đi tìm cô rồi đấy.”
“Khốn kiếp thật!”
An Dao không nhịn được mà chửi thề, bọn Quỷ trùng đã ăn hết mộng của người ta rồi thì cô lấy gì bây giờ. Vất vả như vậy hóa ra lại là dọn dẹp tàn dư chọn quỷ yêu kia ư?
“Thế là tôi phải làm không công rồi!”
An Dao buồn bã đem đồ nghề ra chuẩn bị làm việc, Miêu Bạch đi loanh quanh tìm kiếm, nó nói: “Để xem, chẳng có chuyện gì là tự nhiên cả.”
“Này, nói cứ như anh sành sỏi mấy chuyện này lắm vậy. Tôi thắc mắc trước đây anh sống như thế nào vậy, bây giờ anh đi theo tôi thì sao mà tu thành người được nữa.”
An Dao vừa nói vừa bắt tay vào trang điểm cho khách hàng của mình. Miêu Bạch vốn đang tập trung vào chuyện khác mà nó cũng phải bật cười nói: “Nói vòng nói vo vẫn là cô muốn xem tôi biến thành hình người như thế nào có đúng không. Con người của cô đúng là suy đồi quá mức rồi đó, đến cả con mèo mà cũng không tha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/28.html.]
“Này, tôi nói cho mà biết nhé, trước đây tôi sống nghiêm túc lắm đó. Dù tôi có thích Hoài Khanh mà phải gả cho tên Quốc Minh kia nhưng tôi vẫn rất là giữ gìn đức hạnh đấy.”
“Đó là chuyện cô nhớ thôi, chuyện mà cô không nhớ biết đâu nó khiến cô không dám nghĩ lại nữa thì sao. Tóm lại chuyện gì cũng có vòng luân hồi nhân quả, cô gặp chuyện hôm nay chắc là đang phải trả nghiệp đấy.”
An Dao không phản bác được Miêu Bạch, dù sao nó là một con mèo đã tu được đến mức này thì chắc chắn không tầm thường. Dù bản tính cô có ngang cỡ nào đi chăng nữa vẫn phải biết lắng nghe để tiếp thu, bây giờ hoàn cảnh đã không như trước nữa rồi.
Vì là cô gái còn quá trẻ, lại là đồng nghiệp của Hoài Khanh nên An Dao đặt biệt trang điểm cho cô tone Hàn. Vừa làm cô vừa hỏi Miêu Bạch: “Bọn Quỷ trùng kia thật sự là ăn mòn hết nội tạng của con người rồi lấy giấc mộng của họ ư. Cô gái này có vẻ là có một giấc mộng tuyệt đẹp ấy nhỉ, tôi thật sự muốn nhìn thử một chút về giấc mộng của cô ấy.”
“An Dao ơi An Dao, cô đừng quên là Hoài Khanh của cô cũng đang bị Quỷ trùng ám vào đó. Cô nên lo cho anh ta trước đã rồi hẵng lo đến mấy chuyện không đâu khác.”
Đầu óc An Dao từ khi nhập vào xác khác thật sự có vấn đề, cô cứ cảm thấy bản thân bị thiểu năng trí tuệ thì phải. Cô quay sang định nói cảm ơn Miêu Bạch đã nhắc nhở thì đột nhiên một luồng gió lạnh thoảng qua bên tai. Hình như là lúc cô quay đầu đã thoáng loáng nhìn thấy thứ gì đó thì phải. Nhưng khi quay đầu nhìn lại thì lại chẳng có gì, chỉ là khách hàng đang nằm im nhắm mắt. Mọi việc cũng đã gần xong, chỉ còn vài bước nữa là hoàn thành thì An Dao hỏi Miêu Bạch: “Lúc nãy sao phản ứng của anh thái quá vậy hả, lẽ nào con Quỷ trùng vẫn đang còn ở trong người của cô ấy ư?”
“Lúc nãy thì quả thật là như vậy, nhưng hiện giờ tôi chẳng còn phán đoán được nữa. An Dao này, tôi có một ý kiến táo bạo.”
“Ý kiến gì?”
“Cô thử hút giấc mộng của cô ấy xem nào.”
“Sao vậy, chẳng phải là bọn Quỷ trùng đã ăn hết giấc mộng của cô ấy rồi sao?”