Trộm Mộng - 18
Cập nhật lúc: 2024-06-10 20:25:02
Lượt xem: 100
Sau khi móc con mắt của Miêu Bạch ra ghim trên mũi dao, An Dao còn quay sang đưa cho Hoài Khanh rồi nham nhở hỏi: “Ăn mắt mèo nướng không?”
Hoài Khanh trợn trừng hai mắt, kinh hãi tột độ. An Dao lại hỏi: “Nuớng ăn không ngon bằng ăn sống à?”
Hoài Khanh nôn luôn tại chỗ!.
Lúc này An Dao mới phát giác là mèo quỷ đã thoát khỏi xác Hoài Khanh, dường như nó phát hiện là không thể làm hại anh hay sao nên đã trở về xác con mèo đen. An Dao cau mày, cô ném con mắt của Miêu Bạch xuống đất rồi lăn sang định đ.â.m mèo quỷ nhưng nó đã ruớn cổ nhảy lên tường nhà.
An Dao quyết không tha cho nó, cô đứng dậy đuổi theo. Cô cũng không biết mình có thể trèo tường cho đến khi cô trèo lên để xiên con d.a.o vào cổ mèo quỷ. Kể cả con mèo cũng không lường truớc được là An Dao lại có thể trèo như mèo thế kia nên đã c.h.ế.t trợn hai mắt lên.
An Dao thấy mèo quỷ không chỗ ẩn thân nên nói lớn: “Mọi nguời cẩn thận, đừng để mèo quỷ nhập vào.”
Nhưng đã muộn, một người phụ nữ trong đám người giúp việc đột nhiên hét toáng lên rồi gầm gừ như mèo, sau đó bà ta chạy ra sân rồi trèo qua hàng rào chạy đi mất trong đêm tối.
Tại sao mèo quỷ lại có thể sử dụng thân xác của một người phụ nữ lớn tuổi nhưng với Hoài Khanh thì không?
Rõ ràng lúc biết được thân thể của anh bị Quỷ trùng kí sinh thì nó tỏ ra hưng phấn tới như vậy kia mà?
Nếu như bình thường mọi người thấy bà cô trèo tường như mèo thế kia chắc là kinh ngạc lắm. Nhưng vì vừa trải qua những khủng khiếp hơn nên thứ đó chẳng đáng là gì.
Quả nhiên là bác sĩ, dù bản thân mình bị gãy hai cái răng cửa nhưng Hoài Khanh vẫn quan tâm tới cái hốc mắt trống trơn của Miêu Bạch, anh nói: “Mọi người có thể cho tôi mượn hộp sơ cứu có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/18.html.]
Chú Đức vẫn thần hồn điên đảo, ông ta ngồi bệt tại chỗ ôm đầu rên rỉ. An Dao cũng tự nhét bông gòn vào cái lỗ hổng trên hàm tiền đạo của mình rồi mới hứng thú nhặt con mắt mèo lên rồi đưa tới cho Hoài Khanh, cô nói: “Này anh, có thể gắn mắt vào lại cho nó không?”
“Cô nghĩ sao?”
Hoài Khanh hỏi nguợc lại, An Dao cười giả là nói: “Đương nhiên là không được rồi. Nếu được thì anh đã gắn răng của mình lại rồi có phải không?”
Lúc này An Dao mới nghe Miêu Bạch hỏi: “Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn, nhưng anh thì trông không ổn lắm đâu.”
Cả hai đều ngầm biết chuyện gì đã diễn ra nên cũng không cần nói nhiều. Sau khi Hoài Khanh sơ cứu xong xuôi cho Miêu Bạch và hai cái răng cửa của mình thì mới nói: “Các người là tổ chức tà giáo nào vậy?”
“Này, tôi không ngờ được một bác sĩ như anh lại tin vào mấy cái thứ như tà giáo kia đấy nhé?”
Đáp lại An Dao, Hoài Khanh chỉ cười chứ không nói gì. An Dao rất đỗi tò mò rốt cuộc anh biết gì về những thứ này nhưng lại không tiện hỏi. Cô chỉ vào căn phòng đang có người c.h.ế.t rồi nói: “Bên trong đang có một cái xác hơi kinh khủng một chút, anh có muốn kiếm tiền không?”
Hoài Khanh không mấy hứng thú với việc kiếm tiền kiểu này. Đã mất người yêu vì nghèo rồi nhưng anh vẫn không có chút tiến thủ nào. Hay là nói bây giờ anh không thiết tha gì nữa rồi, bởi vì người anh yêu đã không còn trên đời này nữa. Nhưng đối với sự mong chờ của An Dao, Hoài Khanh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi chỉ khâu giúp thôi, về phía cảnh sát các người tự lo liệu. Nếu không thì mời cảnh sát đến cũng được.”
“Này anh, mời cảnh sát đến chẳng khác nào tự lấy còng số 8 còng mình. Chuyện này ông ta thừa biết liên quan đến ma quỷ nên sẽ không báo cảnh sát đâu, chúng ta chỉ cần kiếm tiền là được.”
An Dao nói xong thì quay sang hỏi chú Đức: “Chú nghĩ sao, chú múôn chúng tôi khâu xác con gái chú lại hay phanh ra bỏ vào tủ lạnh ăn dần luôn?”