Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 544

Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:02:35
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phiên ngoại: Hành trình Mạc Thoát (1)

“Đừng nghịch nữa — mau ăn cơm, tiệc tất niên sắp bắt đầu !”

“Ôi trời, mấy đứa quỷ nghịch ngợm , mau đồ tắm rửa , kẻo cảm lạnh…”

“Nào nào nào, uống canh , ấm . Món canh thịt dê ông Ba hầm một, ngày thường ăn cũng !”

...

Năm mới nhà họ Hứa đón Tết đặc biệt náo nhiệt và ấm cúng. Vương Thục Phân thấy mấy cô bạn thiết kiên định thổ lộ tình cảm với con gái đều đến ăn Tết chung, miệng cô khép , mặt lúc nào cũng rạng rỡ.

nụ duy trì bao lâu, thời gian thoáng cái đến mùng 4. Theo phong tục địa phương, từ mùng 3 trở , các nhà bắt đầu lũ lượt thăm họ hàng.

Đặc biệt mấy năm nay nhà ông Cả Hứa ăn phát đạt, nhiều họ hàng xa xôi tám trăm năm liên lạc cũng kéo đến chúc Tết ngớt.

Dù Vương Thục Phân thích, nhưng ngày Tết, tay đ.á.n.h tươi , vả mang đồ đến tận cửa, cô cũng chỉ thể pha nóng và dọn bánh kẹo tiếp đãi.

Vừa tiễn xong đợt họ hàng bên ngoại ông Tư Cữu, đến cả gia đình chị họ xa lâu ngày gặp: Vương Linh Hoa. Cả nhà từ già đến trẻ, hơn chục , xách theo hai thùng sữa và một thùng trứng gà đến nhà hàn huyên.

Mấy đứa trẻ con ba bốn tuổi, lớn bé, cửa vây quanh cô gọi Bà dì chúc Tết vui vẻ, Vương Thục Phân còn kịp đáp lời, từng bàn tay nhỏ chìa , quẹt nước mũi chớp chớp mắt cô, vẻ mặt nhận bao lì xì thì sẽ .

Vương Thục Phân khựng , vẻ mặt chợt còn vui vẻ nữa. Không tiếc tiền, mà là thái độ của cả nhà chị họ quả thực chướng mắt.

Hiện tại phàm là những hiểu chút lễ nghĩa đối nhân xử thế, khi thăm hỏi họ hàng bình thường đều dẫn theo trẻ con, dù lớn thấy trẻ nhỏ khó tránh khỏi cho bao lì xì, cứ qua như , tình sẽ tính toán.

Đặc biệt là hai nhà gần mười mấy năm liên lạc, cửa dẫn theo nhiều con nít như , ý đồ gì thì rõ.

vì giữ thể diện, Vương Thục Phân vẫn móc từ đó mấy tờ tiền đỏ, mỗi đứa một tờ.

Mấy đứa nhóc con cất tiền túi, hì hì giải tán ngay lập tức. Lúc , chị họ tam phục (xa xôi) Vương Linh Hoa mới nhổ vỏ hạt dưa , trách móc đ.á.n.h nhẹ m.ô.n.g một đứa cháu, “Đi , lo học hành, mới ấm chỗ chúc Tết đòi lì xì dì …”

lau vầng trán trắng bệch, nhướng nhướng cặp lông mày thưa thớt, giọng điệu cực kỳ ngưỡng mộ mang chút vị chua cay, “ mà cô dì mấy đứa núi vàng núi bạc, chút tiền lẻ thì thấm tháp gì.”

Nghe , vẻ mặt Vương Thục Phân càng lạnh hơn, cô mím môi phát tác.

Chẳng qua Vương Linh Hoa dường như xong, cô tiếp tục c.ắ.n hạt dưa và than vãn với Vương Thục Phân, “Ôi chao, Thục Phân , em đó thôi, nhà con cháu đông cũng khổ lắm. Em xem, con trai sinh nhiều thì cái tật , cứ Tết đến là dắt già dắt trẻ kéo về, sáng nào dậy cũng lau m.ô.n.g xuể cho lũ nhóc…”

“Ha ha, như nhà em, chỉ một cô con gái…” Cô uống ngụm súc miệng, liếc vẻ mặt Vương Thục Phục, trong lòng khỏi đắc ý.

Xem kìa, cái mặt kéo dài hơn cả quả bầu .

, cả đời con trai chắc chắn là điểm yếu mà Vương Thục Phân thể vượt qua.

Con gái kiếm tiền thì ích gì, chẳng cũng đổ túi ngoài.

dùng khăn giấy lau miệng, giấu ý nơi khóe môi, tận hưởng chút cảm giác ưu việt hiếm hoi, ho khan một tiếng, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng mà ý đồ thực sự .

“Thục Phân , chị em, em xem con gái Hạ Hạ cũng lớn tuổi , con gái mà, thể chỉ lo kiếm tiền, chuyện đại sự đời cũng lo liệu một chút chứ.”

bĩu môi, như thể đó là sự thật, “Chị nha, phụ nữ mà, một khi qua 30 tuổi, con cái sinh ít nhiều gì cũng vấn đề, đầu óc linh hoạt…”

mà em đừng , khéo, cháu ngoại nhà chị chồng chị một đứa cháu, tính tình học giỏi, năm nay mới nghiệp tiến sĩ, chỉ lớn hơn Hạ Hạ năm tuổi thôi, tiền đồ lắm nha. Hay tìm một dịp, cho hai đứa gặp mặt ?”

“Thằng bé học kinh tế, công ty Hạ Hạ rõ ràng cũng thể hỏi nó.”

“À, đúng , con bé Hạ Hạ , dì cả đến mà gặp mặt…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-544.html.]

Vương Linh Hoa còn đang nước miếng văng tung tóe, nhận thấy áp suất khí bên cạnh ngày càng thấp, khóe miệng Vương Thục Phân cũng ngày càng căng chặt. Cô định thêm vài câu, chợt thấy Vương Thục Phân vẫy tay với mấy đứa cháu nhỏ đang ăn kẹo, giọng lạnh lùng.

“Mấy đứa đây.”

Mấy đứa nhóc mũi dãi thò lò hiểu chuyện gì mà qua, thành một hàng từ cao đến thấp, , ngơ ngác Vương Thục Phân.

Vương Thục Phân hừ một tiếng, đợi chúng kịp phản ứng, tay nhanh chóng vươn , từ trong túi quần dơ bẩn của mấy đứa trẻ con lượt thu hết những tờ tiền đỏ phát , hề cảm thấy gánh nặng gì mà nhét túi, vui vẻ thở phào một , tiện thể ném luôn đống sữa và trứng gà rẻ tiền mà Vương Linh Hoa mang đến ngoài cửa lớn.

“Cút cho xa, đừng để tao thấy mặt mày nữa—”

“Sau coi như cái thứ họ hàng — cái thứ gì chứ!”

Vương Thục Phân một tay chống nạnh, một tay nắm cây chổi, đuổi tất cả một đám đang há hốc mồm khỏi nhà, rầm một tiếng đóng sập cửa .

Vỏ hạt dưa trong miệng Vương Linh Hoa còn kịp nhổ , cảnh tượng đột ngột mắt dọa sợ. Mãi đến khi chiếc chổi chọc ngực, bùn đất dơ bẩn chiếc áo khoác bông màu đỏ tươi mới mua của cô nhuốm thành màu đen, cô mới phản ứng , đập cửa loảng xoảng loảng xoảng cánh cửa đóng chặt.

“Vương Thục Phân mày mở cửa cho tao—”

“Cái đồ vô lương tâm bạch nhãn lang, quên mất hồi nhỏ cơm ăn là tao bố thí cho mày hai miếng khoai lang khô tiền vong ơn bội nghĩa, phì—”

“Gâu — gâu gâu—”

Chẳng qua câu c.h.ử.i rủa phía còn kịp thốt , Vương Linh Hoa mềm cả chân, suýt nữa một con ch.ó đen to lớn bất ngờ xuất hiện bên cạnh dọa cho tê liệt ngã xuống đất.

Mấy đứa trẻ con cũng ôm chân lớn sợ hãi la om sòm. Cả đám ăn mặc bảnh bao lúc mới vội vàng bò lên xe, thình thịch biến mất con đường nhỏ.

Lúc Hứa Kiến Quốc mới từ bếp rửa trái cây , thấy phòng khách trống rỗng, cùng với tiếng c.h.ử.i rủa lờ mờ bên ngoài , dường như đoán chuyện gì.

Ông lắc đầu, trong phòng, quả nhiên thấy Vương Thục Phân đang hậm hực ghế, thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, dường như vẫn hết giận.

Mộng Vân Thường

“Mẹ nó, họ hàng tám đời đ.á.n.h , còn dám chỉ trỏ con gái êm…”

Vương Thục Phân tiếp tục thổi mũi trợn mắt về phía Hứa Kiến Quốc bước , “Ông xem, mở miệng là đòi giới thiệu đối tượng cho Hạ Hạ, còn đòi giúp Hạ Hạ quản công ty nữa, lớn tuổi mà vẫn mặt dày mồm phun cứt…”

Hứa Kiến Quốc cô cằn nhằn, đưa đĩa trái cây qua, , “Được , đừng giận nữa, ăn miếng hoa quả hạ hỏa . Loại mấy năm nay thấy đủ ?”

Vương Thục Phân véo một quả dâu tây c.ắ.n mạnh một miếng đầy oán hận. Nghĩ đến mấy ngày nay những họ hàng xa xôi quăng tám sào cũng tới kéo đến là cô đau đầu chịu nổi. Cô mím môi, đập bàn một cái, thần sắc nghiêm túc về phía chồng .

“Không , mùng đến càng nhiều, thì, em cũng như Hạ Hạ với Tiểu Mạnh, du lịch tự túc thôi. Ở nhà để Thanh Mai với Kiến Dân giúp trông coi một chút, đợi qua đợt cao điểm em sẽ về.”

Hứa Kiến Quốc nghĩ nghĩ, cũng thấy , “ mà… thể cũng chạy Mạc Thoát , xa quá, lái xe nổi .”

Vương Thục Phân lườm ông một cái, nhét cuống dâu tây miệng, “Em chỉ ngoài hai ba ngày thôi, Mạc Thoát gì chứ. Lái xe đến Lâm An dạo trung tâm thương mại, từ thị trấn bên cạnh rẽ . Về còn thể ghé Linh Nghiệp Tự của Đại sư Phạn Tâm thắp hương, cầu xin cái phúc bình an gì đó…”

“Ôi chao, ông đừng , em trong thôn bùa bình an của Linh Nghiệp Tự linh lắm nha, giá đắt mà linh nghiệm, do đích Đại sư đó, tiện thể còn thể ăn một bữa chay…”

“Món đậu phụ mà đưa đến đây em ăn một thấy công phu , đồ ăn chay chắc chắn dở …”

Giọng đầy hứng khởi của phụ nữ trung niên vang vọng trong sân một lúc lâu, nhưng sân nhỏ nhà họ Hứa đến giữa trưa trở nên im ắng. Buổi chiều, vài chiếc xe và khác đến chúc Tết đều hậm hực về.

Cùng lúc Hứa Kiến Quốc và Vương Thục Phân bắt đầu hành trình, Hứa Hạ và Mạnh Bắc Dã lái xe xuất phát từ sáng sớm, lúc mới đến biên giới tỉnh lân cận.

 

 

 

 

Loading...