Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 478: Đến Tận Đây Món Ăn Trân Quý Toàn Là Cặn Bã
Cập nhật lúc: 2025-12-08 11:42:59
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Hạ dùng đũa gắp một miếng đậu phụ trong suốt óng ánh cho miệng, răng khẽ chạm.
Vị hề mềm mại, ngược giòn dai và sảng khoái.
Khoảnh khắc đầu lưỡi phá vỡ lớp ngoài, hương thơm liền phụt , khác với cảm giác thỏa mãn khi ăn cơm, hương gạo của đậu phụ mây đỏ ngọt thanh và dịu nhẹ hơn, mang theo mùi hạt óc ch.ó rang thoang thoảng, tuy rằng chỉ chấm vài giọt nước tương, nhưng gãi đúng chỗ ngứa nổi bật hương vị nguyên thủy của nguyên liệu.
Hứa Hạ kinh ngạc thích thú thưởng thức hương vị độc đáo , ngờ thứ gọi là nước vo gạo thể biến phế liệu thành bảo vật, cô nghĩ thầm nếu đổi sang vị ngọt, ăn kèm với mứt hoa hồng hoặc đường hoa quế của họ, hẳn cũng tuyệt, là một loại mỹ vị khác.
Không lâu , cơm trong nồi vét sạch, mấy tay ăn uống lớn phía quét sạch cả bàn thức ăn, thỏa mãn ợ một cái.
“Ôi, đây cứ nghĩ, gạo tẻ , chỉ là để lót bụng thôi, cái gì mà gạo phương Bắc, gạo phương Nam, gạo nước ngoài, gạo dài, gạo tròn, thật trong mắt đều giống cả, hôm nay cũng coi như là mở mang tầm mắt.”
Kha Dương xoa cái bụng tròn trịa của , cảm khái than thở một câu.
“Lần đầu tiên ăn lúa do chính tay cắt, hương vị khẳng định cũng càng thêm phi thường .” Hứa Hạ trêu chọc một câu, Kha Dương tuy ngày thường chút ham ăn biếng , nhưng cắt lúa là thật sự bỏ sức.
Nghe , Kha Dương đầu tiên là khiêm tốn một câu, đó đắc ý ưỡn ngực, dùng cánh tay đụng Giang Nguyên đang xỉa răng bên cạnh.
“Nghe thấy , nếu tự đổ mồ hôi ngoài đồng, thể ăn gạo tẻ ngon như ?”
Anh nhướng mày, vẻ mặt kiêu căng, khóe môi treo lên độ cong khó thể kìm nén, “Sau đối với phụ mẫu áo cơm của thì tôn trọng một chút, ?”
Mộng Vân Thường
“Dựa, nếu lão t.ử gọi họp gấp trấn, còn đến lượt mày ở đây khoe khoang!”
Hứa Hạ hai ngày thường đấu khẩu đối diện, bất đắc dĩ lắc đầu, sang hỏi Mạnh Bắc Dã, “Tiến độ trung tâm kho vận của thế nào ?”
“Những thứ mặt đất đều xây xong, hai hôm Giang Nguyên lên trấn báo cáo, chúng đội xe bán trực tiếp, nên cần trấn phê duyệt thêm giấy phép kinh doanh tuyến đường vận chuyển cho chúng .”
Mạnh Bắc Dã như chợt nhớ điều gì, nhắc đến, “Trấn trưởng Khúc nhắc với Giang Nguyên rằng trung tâm kho vận của chúng thể tham gia dự án khu mẫu hợp nhất sản nghiệp nông thôn năm , cái mấy trăm vạn tệ trợ cấp, hơn nữa chuỗi cung ứng lạnh còn thêm trợ cấp bổ sung.”
Ánh mắt mang ý , “Các cô đây xin qua hạng mục, phương diện quy trình hẳn là tương đối hiểu rõ, đến lúc đó thể cho chúng học hỏi.”
Hứa Hạ xong, vui vẻ đồng ý, “Cái đó quá thành vấn đề, đến lúc đó cần công ty trình báo giúp tài liệu thì tìm Tiểu Tư, hiện tại chính là kỹ sư nông nghiệp trung cấp chính thức, cho dù cô , khẳng định cũng sẽ giới thiệu đội ngũ tư vấn nhất cho , yên tâm là .”
Mạnh Bắc Dã gật đầu, vô cùng tự nhiên thu dọn bát đũa mặt Hứa Hạ, chuyển đề tài, “ , vài ngày nữa thể sẽ dẫn đội Tân Cương một chuyến.”
Hứa Hạ dường như gì bất ngờ, bởi vì ràng buộc bởi chuyện trung tâm kho vận, thời gian ở đây dài hơn dự kiến.
“Được thôi, nhưng khi từ Tân Cương trở về thì đừng sắp xếp hạng mục khác, còn nhớ ...” Hứa Hạ mắt sáng lấp lánh, nháy mắt với .
Mạnh Bắc Dã hiểu ý , “Đương nhiên nhớ, hành trình Mặc Thoát, sẽ quên.”
“Mặc Thoát gì cơ? Anh Dã, tìm Zaxi ? Mang em theo với mang em theo, hương vị rượu gạo đỏ của Zaxi thật sự tệ...” Kha Dương cãi xong với Giang Nguyên lỗ tai động, lập tức bắt tin tức tầm thường.
Nụ của Mạnh Bắc Dã cứng , ánh mắt ném qua chút lạnh lẽo, “Cậu rảnh rỗi lắm ?”
“À?” Kha Dương còn ý thức sự nghiêm trọng của vấn đề.
“Giang Nguyên, bảo Kha Dương giao bản nháp thủ tục công nhân và nhật ký hợp quy ngày , hiện tại một chữ cũng động.” Giọng Mạnh Bắc Dã bình tĩnh, nụ mang theo một tia hàn khí.
“Cái gì?! Kha Dương, con heo lười kéo dài đến khi nào! Cậu đây cho , tối nay tăng ca!”
“Ôi da, vốn dĩ định ngày mai nhờ thư ký Bùi sửa cho ...”
“Một chữ cũng động thì sửa cái rắm, quỵt nợ ? Cô thư ký Bùi đó đổ tám đời mốc!”
Kết quả là, Kha Dương tiếp tục rơi cuộc đấu trí đấu dũng với Giang Nguyên, chuyện Mặc Thoát gì đó, cuối cùng nhắc đến nữa.
Hứa Hạ chống cằm, một bên tiếng cãi vã ầm ĩ bên cạnh, một bên cùng Mạnh Bắc Dã .
Thời gian trôi qua thật là nhanh...
Ăn cơm trưa xong, Hứa Hạ trở về phòng, lấy sổ tay nhỏ của , bắt đầu phân phối lúa đỏ thu hoạch năm nay.
20 mẫu lúa đỏ Mặc Thoát tổng sản lượng 12000 cân, nhà giữ 1000 cân ăn hàng ngày, lấy 1000 cân để ủ thành rượu gạo đỏ, 10000 cân còn mới là để cho Tân Thụy Phủ.
Còn lúa phấn mặt chỉ 100 cân, lượng ít ỏi, cũng nên dễ dàng xuất hiện mặt khác, Hứa Hạ chỉ tính toán bán cho Trương Chân Sĩ năm cân, một nửa còn nhà giữ ăn, nửa đưa đến Mặc Thoát tặng cho Zaxi.
Dù nếu bạn già Mạnh Bắc Dã hào phóng tặng, bất kể là lúa đỏ Mặc Thoát cải tiến, là lúa phấn mặt ngự uyển , Hứa Hạ đều vô duyên thấy.
Sau khi phân phối xong lượng thu hoạch, ngày hôm Hứa Hạ liền liên hệ với ông lão học thức uyên bác đây, cũng là ông chủ phía Tân Thụy Phủ, đặt mua lúa đỏ của họ năm nay, Trương Chân Sĩ.
Trương Chân Sĩ mấy ngày nay đang mê mẩn cùng mấy ông lão khác biển câu cá, nhưng điện thoại của Hứa Hạ đến, lập tức thu cần câu, trưa hôm đó cho công nhân quyền khẩn cấp xin đường bay, máy bay tư nhân đến Lâm An, tiện thể mang theo chiến lợi phẩm tự hào nhất của ngày hôm đó, một con Cá Hoàng to hoang dại 4.8 cân.
Kèm theo còn một ít mực ống, tôm he hoang dại, cá vược biển linh tinh vật nhỏ, coi như quà gặp mặt.
Hứa Hạ nhận tin tức, cửa , vị đại lão đến từ Yến Thành vẫn là một bộ trang phục ngư dân, hưng phấn đến mức quần áo còn kịp , bảo vệ phía mỗi khiêng mấy cái thùng nặng trịch, một mùi vị hải sản xộc thẳng mặt.
“Tiểu Hữu Hứa, mau, mau dẫn xem lúa đỏ năm nay, mong mong trăng, mong mấy tháng nay , hiện tại đồ ăn trong miệng ăn gì cũng mùi vị, chỉ chờ ngụm của cô thôi!”
Trương Chân Sĩ hào sảng to, tóc hoa râm còn mang theo vị ẩm ướt của nước biển, mắt lộ tinh quang, hiển nhiên chờ mong từ lâu.
“Còn mấy thùng hải sản , đặc biệt là con Cá Hoàng to hoang dại , cô nhất định nếm thử cho kỹ, cũng là đầu câu đấy!”
Ông theo Hứa Hạ sân, chỉ huy mấy bảo vệ khiêng cá bếp.
Hứa Đắc Bảo mở thùng , lập tức con Cá Hoàng to hoang dại vàng óng thu hút ánh mắt.
Đông Lâm Kỷ cũng coi như là nhà hàng cao cấp, nhưng ngày thường cũng khó thu mua Cá Hoàng to 3 cân, Cá Hoàng to hoang dại trọng lượng một khi vượt quá ba cân, thì đều coi là nguyên liệu nấu ăn cấp đấu giá.
Năm tại buổi đấu giá Ninh Thành, một con Cá Hoàng to 3.8 cân giao dịch với giá cao tới 36 vạn tệ, mà theo lệnh cấm đ.á.n.h bắt cá kéo dài năm nay, Cá Hoàng to hoang dại quy mô lớn càng khó đ.á.n.h bắt, giá cả cũng nước lên thì thuyền lên, ngay cả hai cân cũng giành giật sứt đầu mẻ trán.
Càng cần đến con vẫn còn tươi sống, mới câu lên lâu, kích cỡ đẫy đà như ...
Hứa Đắc Bảo hít sâu một , dùng tay xách thử con Cá Hoàng to còn đang thở dốc, vảy óng ánh nước, ánh mắt hưng phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-478-den-tan-day-mon-an-tran-quy-toan-la-can-ba.html.]
Đối với đầu bếp mà , đây tuyệt đối là nguyên liệu nấu ăn cực phẩm khó thể gặp .
Còn bên , Hứa Hạ cũng dẫn Trương Chân Sĩ nhà kho, bộ 10000 cân lúa đỏ Mặc Thoát đóng gói xong, Hứa Hạ riêng mua máy hàn miệng túi chân cỡ lớn, 10 cân một túi, bày biện chỉnh tề khắp sàn.
Cô bảo Trương Chân Sĩ tùy ý chọn mấy túi để nghiệm thu , theo lớp nilon trong suốt đầu d.a.o sắc bén cắt nhỏ, những hạt gạo đỏ tươi như ngọc liền trôi chảy rơi xuống bàn.
Âm thanh thấy, hương thơm đến .
Trương Chân Sĩ cẩn thận dùng hai tay vớt lên một nắm, càng xem càng kích động.
Nghiệm gạo tự nhiên cũng chú trọng, một là đ.á.n.h giá sắc tướng, hai là phẩm hương, ba là biện chất cốt.
Và một nắm trong tay , bất kể là phương diện nào cũng thể bắt bẻ, mặc dù còn đích nếm thử, nhưng Trương Chân Sĩ hiểu, tuyệt đối sẽ mang cho ông một bất ngờ nhỏ.
“Tốt, , .” Ông lão tóc hoa râm mắt mang ý , hài lòng gật đầu, “Ta cố ý cho dọn sạch khoang chứa hàng của máy bay, lúc mang cùng, nếu loại gạo quý như , giao cho ai cũng yên tâm a...”
Hứa Hạ cũng phản đối gật đầu, dù những mặt hàng giá trị xa xỉ , nếu giao cho hậu cần bình thường, e rằng ông lão buổi tối đều ngủ yên.
May mắn là bằng máy bay tư nhân, tinh mễ vỏn vẹn năm tấn , đương nhiên thành vấn đề.
Phía , Trương Chân Sĩ đơn giản lấy mẫu kiểm tra vài túi qua loa, tuy rằng chỉ từng gặp mặt Hứa Hạ một , nhưng một sự tín nhiệm thể giải thích đối với cô.
Cô bé , thể tin tưởng .
Thế là nên chậm trễ, ông lập tức sắp xếp quyền chất lô lúa đỏ lên xe vận chuyển đến sân bay, Hứa Hạ cũng tìm mười mấy công nhân núi xuống giúp họ cùng chuyển hàng.
“ , Trương lão, tối nay cháu mời ông ăn chút đặc biệt.” Sắp xếp xong công nhân chất hàng lên xe, Hứa Hạ mời Trương Chân Sĩ sân uống , bí ẩn mỉm với ông.
“Ha ha, lúa đỏ hôm nay còn đủ đặc biệt , hơn nữa con Cá Hoàng to gần 5 cân của , bữa đến, thần tiên cũng đổi...”
Trương Chân Sĩ sảng khoái uống kỷ t.ử đen mới thu hoạch năm nay, định lắc đầu cảm thán tồi, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, ngẩn .
“Chậc ——”
Trương Chân Sĩ chút thể tin , “Tiểu Hữu Hứa, chẳng lẽ là...”
Vừa nghĩ đến khả năng , tim Trương Chân Sĩ đập mạnh, m.á.u đều chút sôi trào.
Lúc ông chẳng qua là một câu đùa, dù loại gạo trong truyền thuyết quá mức quý giá, diện tích gieo trồng nhỏ, cho dù may mắn chút thu hoạch, theo sách cổ ghi , sản lượng cũng vượt quá trăm cân, nào dám lấy chia sẻ, cho nên mặc dù trong lòng mong nhớ, hôm nay ông hề nhắc đến, chỉ sợ khó chủ nhà.
Còn Hứa Hạ nhướng mày với ông , khóe môi cong, “Hôm nay bữa trưa chuẩn cho ngài hai loại gạo, một loại là lúa đỏ Mặc Thoát bán cho Tân Thụy Phủ, một loại khác, chính là lúa phấn mặt chỉ một mẫu , ngài đến đích nếm thử rốt cuộc gì khác biệt.”
“Ha ha ha tiểu Hữu Hứa khách khí quá...” Trương Chân Sĩ khó thể kiềm chế niềm vui trong lòng, lập tức mặt mày hồng hào, ngay cả thở cũng thô hơn vài phần.
Rất nhanh, Hứa Đắc Bảo dọn dẹp từng thùng hải sản Trương Chân Sĩ mang đến, còn về con Cá Hoàng to hoang dại cực phẩm , ông dùng món sở trường của Tân Thụy Phủ —— gia thiêu cá vàng hoa hoang dại, thịt cá giòn dai mềm mại, tươi ngon vô cùng, nước canh đậm đà thuần hậu, hợp càng tăng thêm sức mạnh.
lúc Trương Chân Sĩ nào còn tâm trạng xem con Cá Hoàng to khó , mà là chằm chằm hai chén cơm vô cùng đơn giản mặt , ánh mắt kích động.
Không cần Hứa Hạ giới thiệu, ông liếc mắt một cái liền phân biệt chén nào mới là lúa phấn mặt thực sự.
Nếu hôm nay mắt chỉ một chén, ông tất nhiên sẽ cảm thấy màu sắc của lúa đỏ Mặc Thoát đủ xinh , nhưng hiện tại so với chén bên tay , đột nhiên chút ảm đạm mất màu.
Hoa gạo khi nấu chín nở , màu đỏ tươi thêm một vệt trắng sữa và sự trong suốt đầy cảm giác keo dính, Trương Chân Sĩ tiên nâng đũa nếm thử một ngụm lúa đỏ Mặc Thoát mà Tân Thụy Phủ họ mua năm nay.
Ông sắc mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng nhai vài cái trong miệng, mềm nhưng độ dai, hạt gạo tròn rõ ràng, hương gạo độc nhất vô nhị mà cực phẩm, mang theo vài phần cảm giác khoáng vật, càng nhai càng thơm, vị ngọt lành và thuần khiết.
Với ánh mắt của Trương Chân Sĩ mà , loại tuyệt đối thể đ.á.n.h bại tất cả các loại gạo thị trường, nhưng khi nếm đến chén bên tay , ông vốn dĩ thích bình luận cũng khỏi từ nghèo, ngàn lời vạn tiếng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu.
Lạc chu ấn trong họng ba tấc, đến tận đây món ăn trân quý là cặn bã.
Loại lúa phấn mặt ngự uyển trong truyền thuyết miệng, e rằng quãng đời còn sẽ nếm hương vị nào khác, một ngụm kinh diễm , đó chính là tận hưởng tuyệt vời nhất.
Trong bữa tiệc, ông một lời, chỉ im lặng ăn hết cả hai chén cơm, sót một hạt, các món ăn tươi ngon đầy bàn hề động đến một chút nào, sự chấn động trong lòng lâu tan.
Còn Hứa Hạ ăn con Cá Hoàng to hoang dại tươi ngon đến cực điểm , trong mắt cũng đầy kinh ngạc, cô ngày thường sợ mùi tanh, nên ít khi ăn cá, nhưng con cá hôm nay, quả thật chút đảo lộn tưởng tượng của cô về cá.
Và khi cô giá trị thực sự của con cá , càng kinh ngạc đến mức miệng khép , tốc độ động đũa càng lúc càng nhanh, ngay cả một cái xương cá cũng buông tha, cuối cùng mấy bàn còn chia ăn nước cá quấy cơm, tươi đến mức rớt lưỡi.
“Ôi, Trương lão, ngài cũng quá lãng phí.” Hứa Hạ đưa ngụm nước cá quấy cơm cuối cùng miệng, l.i.ế.m môi, cảm thán.
“Ha ha, một con Cá Hoàng to, đổi một chén lúa phấn mặt, hẳn là lão già kiếm lời mới đúng.”
Suy nghĩ của Trương Chân Sĩ dần dần thu , thở dài một tiếng, “Cá Hoàng to tuy khó , nhưng chỉ cần bỏ tiền, khó mà , nhưng lúa phấn mặt của cô, ngàn vàng khó cầu, lão hủ thể đích nếm mỹ vị hơn trăm năm , đời đủ .”
Bữa tối ông tuy chỉ dùng hai chén cơm, nhưng dường như thỏa mãn như ăn Mãn Hán tịch, phần thanh toán 80% còn cũng tương đối sảng khoái.
Trước khi , Hứa Hạ đưa riêng năm cân lúa phấn mặt chuẩn qua, trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Chân Sĩ, mỉm , “Trương lão, lúa năm nay thu hoạch cũng tồi, tổng thể để ngài nếm một chén, nếu ngài trở về phỏng chừng nhớ thương đến mấy ngày ngủ .”
“Cho nên chút , cũng coi như là chút lòng thành của cháu , ngài xem cho là .” Hứa Hạ đến tinh ranh, giống như một con mèo đang khen.
Thứ bảo cô giá thật sự tiện, vốn dĩ là thứ thấy thị trường, bằng để ông lão sành sỏi tự giá, dù cũng lỗ, còn tỏ bản cách cục.
Hứa Hạ thầm lặng giơ ngón cái cho chính trong lòng, thật là một gian thương cách cục.
Và nghệ thuật chặt c.h.é.m khách hàng thực sự, là cho đối phương rõ ràng móc rỗng ví tiền, còn cảm thấy kiếm lớn, thậm chí lo lắng chặt đủ tàn nhẫn.
“Hứa lão bản, cô xem nhiêu đây đủ , đủ thêm chút nữa?”