Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 401: Lan Khô Héo
Cập nhật lúc: 2025-12-07 14:23:20
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ha hả.” Hứa Hạ nên lời, đó bực bội: “Hai các với từ lúc nào thế, còn ‘Anh Mạnh, Anh Mạnh’ cứ ghê ghê...”
“Hải, cũng ngờ Anh Mạnh trượng nghĩa như . Gần đây đang đau đầu để kêu gọi đầu tư, kết quả Kha Dương nhắc đến với Anh Mạnh, liền đồng ý ngay.”
“Người em, quả thực là kim chủ ba ba cứu khỏi nước sôi lửa lửa.”
Giang Nguyên uống một ngụm ngon lành, bĩu môi : “Hắc, của cô ngon thật, hình như cùng vị với uống ở nhà Kha Dương...”
“Được thôi, văn phòng các chuyển về đây, thể đến đây uống mỗi ngày, bao đủ.”
“Thế thì tuyệt vời, nếu bao thêm vài bữa cơm nữa thì càng .” Giang Nguyên mãn nguyện, lúc mới nghiêm túc , đơn giản với Hứa Hạ về kế hoạch nửa năm tới của họ.
“Lát nữa dẫn cô chào hỏi Chú Hữu Tài một tiếng, gì cứ thẳng là . Chuyện như , ông còn mong nữa là.”
Hứa Hạ gật đầu. Trung tâm kho vận là một dự án lớn, diện tích sử dụng đất lớn hơn cả xưởng gia công của họ, tiền thuê trả cho thôn chắc chắn cũng đắt. Đã bao nhiêu năm thôn khoản thu lớn như .
“Được, phiền nha.” Giang Nguyên dậy, xoa xoa tay: “ , còn mang quà cho cô nữa. Mau tìm cùng xe dọn.”
“Dọn xong nhanh chóng đến Ủy ban thôn chuyện với lão thư ký.”
“Còn mang theo quà nữa .” Hứa Hạ , gã bày trò gì, liền gọi Chung Lâm đang việc trong phòng .
Giang Nguyên thần bí ngoài, mở cốp chiếc SUV lớn của .
Hứa Hạ ghé đầu qua xem, lập tức trợn tròn mắt, nên lời: “Đại ca, đây là cái gì ...”
Chung Lâm theo cũng nhịn . Đây giống tặng quà, mà giống như đến dọn dẹp đồ bỏ hơn.
Chỉ thấy trong cốp xe cực lớn, bày la liệt những chậu đất nung xám xịt. Mỗi chậu hoa đều trồng một bụi cây giống cỏ dại, thậm chí những cây khô héo úa vàng, gần như thối rữa đến tận gốc.
Giang Nguyên ban đầu mặt đỏ lên, dù vẻ ngoài của món quà thật sự quá tệ.
“Cô đừng chúng xí, nhưng đều là giống quý đó nha!” Hắn thề thốt cam đoan, nghiêm trang : “Ông nội đây thích mày mò mấy thứ , nhưng khi ông mất mấy năm , liền dọn đến chỗ bố , ông chăm sóc...”
“Liền chăm sóc thành như ?” Hứa Hạ liếc , một trận cảm thán.
“Ai, cũng thể trách bố . Lúc ông nội còn sống, chúng cũng lớn lắm, cũng thấy chúng nở hoa bao giờ. Bố nuôi hai năm càng nửa c·hết nửa sống...”
Giang Nguyên gãi trán, nheo mắt gượng một tiếng: “ nghĩ các cô ở đây núi nước , bà chủ Hứa cô giỏi trồng trọt, chăm sóc hai chậu hoa chẳng dễ như trở bàn tay . Cũng coi như phụ ngàn dặn dò vạn dặn dò của ông nội , chúng thật sự thể toả sáng thêm một nữa...”
“Ha hả, quả là một đứa con hiếu thảo.”
dù cũng là đồ ông cụ để , Hứa Hạ đành gật đầu, ý bảo Chung Lâm dọn , bản cũng xách một chậu, bưng trong.
Giang Nguyên xắn tay áo giúp dọn, tự khen: “Cô đừng tin, ông nội là gu lắm. Toàn là giống , cái đại bộ phận hẳn đều là hoa lan, tất cả đều vận chuyển từ nơi khác về xa xôi, tốn ít tiền.”
“Ai, nhưng mà, kỹ thuật của ông cũng thường thôi, nuôi dưỡng cũng bình thường, thuần túy là để mua vui.”
Ba dọn một hồi, cuối cùng cũng dọn hết phong lan xe xuống, sắp xếp gọn gàng ở sân rộng tiểu lâu. Nếu chúng thật sự nở hoa, thì cũng tồi.
“Thôi, nếu quý báu, thì quý báu . Đa tạ nha.”
Hứa Hạ lau mồ hôi trán, quá để tâm. Sau đó nhanh chóng rửa tay cùng Giang Nguyên lên xe, chỉ đường cho đến Ủy ban thôn.
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-401-lan-kho-heo.html.]
Ở văn phòng Hứa Hữu Tài một lúc, Hứa Hạ giải thích chuyện với ông . Vị thư ký già lập tức kích động, mặt mày hồng hào, vươn bàn tay già nua nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Nguyên.
Đây chính là tài chủ lớn của Khe Nhà Họ Hứa họ.
Nhân lúc hai đang chuyện khí thế ngất trời, Hứa Hạ lúc mới cửa về nhà. Vừa bước cổng, cô khỏi dừng một chút, ánh mắt về phía hàng phong lan héo tàn dựa tường.
Kỳ thật vài chậu lá cây nhú lên, tuy vẫn giống màu vàng xanh do thiếu dinh dưỡng, nhưng ít nhất so với mấy chậu sắp c·hết héo bên cạnh thì hơn chút.
Cô lấy điện thoại dùng công cụ tìm kiếm hình ảnh để chụp và tìm kiếm, kết quả đủ loại phong lan khác , loại nào cũng .
Hứa Hạ thở dài, từ bỏ việc tìm hiểu nguồn gốc, lấy xô nước bên cạnh dùng gáo múc nước tưới thật đẫm cho từng chậu.
Nước giếng của tiểu lâu bên dùng chung với nhà cũ của Hứa Hạ. Cứ mười ngày nửa tháng Hứa Hạ đều nhỏ vài giọt Ngọc Lộ giếng. Họ kiên trì ăn uống loại nước , thể chất cũng thể dần dần đổi hơn một cách vô tri vô giác.
“Ai, ngựa c·hết thì cứ coi như ngựa sống mà chữa bệnh ...” Hứa Hạ lẩm bẩm nhỏ giọng. Đợi khi tất cả chậu hoa đều tưới một trận lạnh thấu tim, lúc cô mới vỗ tay nhà.
Bận rộn một ngày trôi qua, đêm dần buông.
Ở góc khuất ai để ý, từng hàng phong lan khô vàng trong chậu đất nung xám xịt , dường như run rẩy một chút.
Không gió, gió động.
Dòng mạch lá phiến lá lởm chởm che phủ, dần dần chảy một chút ánh sáng trong suốt ẩm ướt, đẩy lớp da già cỗi thô ráp lên, để lộ một chút sắc xanh nhỏ bé đáng kể.
Giống như than hồng sắp tàn tắt chôn trong tro tàn.
Sức sống hề tắt.
________________________________________
Sáng sớm hôm , chiếc xe tải vận chuyển từ Lâm An đến Khe Nhà Họ Hứa một nữa trở về thắng lợi. Tuy nhiên, chiếc xe vận chuyển chuyên dụng của Đông Lâm Kỷ hôm nay còn thêm hai sọt măng xuân còn đọng sương, cùng với một rổ nhỏ nấm báo mưa tươi trắng nõn.
Mã Lương chắp tay lưng, ở cửa Đông Lâm Kỷ, nhón chân ngóng trông, đầy hưng phấn.
Bên cạnh một mặc đồng phục đầu bếp trắng tinh xoa xoa tay từ nhà bếp , bực bội: “Tổng Mã, đây gì ? Cứ như hòn vọng phu ...”
Mã Lương liếc xéo một cái: “Đương nhiên là chờ bảo bối . Măng xuân cực phẩm từ trong núi mang về, còn là ở quê hương của sư phụ đấy.”
Nghe Mã Lương , đó mắt sáng lên: “Được đấy, Tổng Mã, để kéo một vụ hời .”
“Chỗ sư phụ đó, là đồ thôi!”
Vẻ mặt kinh hỉ đó chính là bếp trưởng đương nhiệm của Đông Lâm Kỷ, Lý Vệ Đông, thường gọi là Đông Tử. Hắn từ năm 18 tuổi theo Hứa Đắc Bảo học đồ, hiện giờ là một đầu bếp thể tự đảm đương.
Hắn hưng phấn xoa tay. Lô nấm và rau dại Mã Lương mang về đây là cực phẩm trong cực phẩm, ngờ còn cả măng xuân.
Đầu bếp nào thấy loại nguyên liệu như , e rằng cũng thể bước nổi. Lý Vệ Đông cũng như thế.