Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 388: Tra Nam Đến Tận Cửa

Cập nhật lúc: 2025-12-07 14:23:07
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi chuyện nên tôn trọng một chút, Kế toán Ngô ngoài việc , tìm cô thì hôm khác hãy đến!” Chung Lâm mặt đen sầm .

“Ngươi đừng ở đây giả bộ, chúng đều hỏi , Ngô Thư Dao việc ở chỗ các ngươi, chịu thả đúng , ngươi chính là tình nhân của cô , cấu kết lừa gạt con trai !”

Lưu Mỹ Quyên với đôi tay như móng gà, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Chung Lâm buông.

“Bà bệnh !” Chung Lâm tuy là tính tình , nhưng đối với loại vô lý thì hề khách khí.

Cậu vung tay, lập tức hất văng hình mập mạp của Lưu Mỹ Quyên sang một bên, lùi trong sân chuẩn đóng cửa.

“Ngươi cái tố chất gì , tôn trọng già yêu thương trẻ nhỏ hả, nếu mệnh hệ gì, ngươi cứ chờ đấy!”

Phương Chí Viễn nhanh chóng đỡ lấy , giọng điệu huấn thị như huấn cháu, quan uy cực lớn.

lúc vài đang giằng co, Ngô Thư Dao lấy tài liệu từ thị trấn về, cưỡi xe ba bánh dừng bên đường và tháo mũ bảo hiểm tới.

“Phương Chí Viễn? Anh tới đây gì!”

Chưa đợi Phương Chí Viễn trả lời, Lưu Mỹ Quyên lập tức chống eo dậy, sang túm chặt cánh tay Ngô Thư Dao buông.

“Nha, cuối cùng cô cũng về , về thì tính toán cho rõ đây Chí Viễn nhà tiêu bao nhiêu tiền cho cô, trả nguyên vẹn cho , thiếu một xu!”

Nghe xong lời , Ngô Thư Dao quả thực tức đến bật , cô đầu hỏi: “Phương Chí Viễn, tiêu tiền gì của ?”

Phương Chí Viễn đầu tiên chột một thoáng, đó nâng cằm lên, nghiêm trang tính toán.

“Trong thời gian chúng yêu đương, mời cô ăn 18 bữa cơm, còn mua cho cô một đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, xem phim 4 . Lại còn quà cáp khi gặp bố đây, và quà biếu khi gặp lãnh đạo của cô, tổng cộng hơn 3 vạn đấy...”

“Những thứ đều là tiền chi với tiền đề là kết hôn, bây giờ hôn thành, cô trả cho ...”

Lưu Mỹ Quyên bên cạnh cũng bất bình: “ , nếu cô trả, cẩn thận chúng kiện cô tòa, cho thanh danh của cô thối nát!”

Ngô Thư Dao ném mạnh mũ bảo hiểm lên xe, lau tóc, quả thực sự trơ trẽn của Phương Chí Viễn và cho kinh ngạc.

Cô vô cảm hất tay Lưu Mỹ Quyên , bắt đầu bóc tách từng khoản một.

Mộng Vân Thường

“Anh mời ăn 18 bữa, mời ? Chuyện là mỗi một , kết quả thành đơn phương trả giá ?”

“Còn quà tặng, tặng cho bố , gặp bố tặng ? Hơn nữa quà mua còn đắt hơn của nhiều!”

“Cuối cùng chuyện tặng quà cho lãnh đạo , bảo tặng ? Rõ ràng là tự nịnh bợ lãnh đạo chúng , cần, cứ nhất quyết đưa, ?!”

Ngô Thư Dao lạnh một tiếng: “Hóa quà tặng, ân huệ nhận, cuối cùng tính sổ lên đầu đúng . Anh thật tính toán chi li đấy!”

“Cô... Cô đừng ngụy biện, dù là cô thất hứa, chia tay, cô gánh vác những cái nên !”

Bị Ngô Thư Dao phản bác từng điều, Phương Chí Viễn mặt đỏ lên, tự đuối lý, nhưng vẫn cố gắng gân cổ lên biện hộ cho .

Kỳ thật ban đầu cũng nghĩ đòi tiền, nhưng đến đây thấy, sân nhà lầu nhỏ một loạt siêu xe , luôn cảm thấy Hứa gia mương hề đơn giản.

Ban đầu gia đình Ngô Thư Dao bình thường, khi suy nghĩ kỹ , cảm thấy họ vẻ giàu , nên về nhà vẫn luôn tìm Ngô Thư Dao hàn gắn. ngờ Ngô Thư Dao việc dứt khoát như , trực tiếp xin nghỉ việc.

Người chạy thì thôi, tiền tiêu đây cũng thể mất trắng, cho nên mới cùng Lưu Mỹ Quyên tính toán, đến tìm nhà họ Ngô đòi bồi thường.

Nếu nhà Lão Ngô thật sự tiền, chắc chắn sẽ tiếc mấy vạn đồng , để tránh tiếng cho con gái , gả .

“Anh thử ăn quỵt ? Tiền thì . Muốn hỏng thanh danh của thì cứ , xem ai mới là rụng răng.”

Ngô Thư Dao quá hiểu Lưu Mỹ Quyên, nếu thật sự đồng ý đưa tiền, đó mới là cái hố đáy.

Vả dựa cái gì mà đưa tiền? Cho dù kiện tòa, thẩm phán cũng chỉ kinh ngạc thán phục đời loại đàn ông keo kiệt như .

Muốn coi Ngô Thư Dao là con cừu béo để cắt tiết , cửa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-388-tra-nam-den-tan-cua.html.]

“Thư Dao, nhà , kệ họ.” Hứa Hạ từ bên tới, chắn mặt Ngô Thư Dao, đẩy cô cửa.

“Ê, tiền còn đưa mà, cô đừng !” Lưu Mỹ Quyên thể để mồi ngon bay , tức khắc eo cũng mỏi chân cũng đau, một bước xông lên phía tóm lấy Ngô Thư Dao.

“Bà điên từ , còn tự tiện xông nhà dân .”

Hứa Hạ lực tay lớn, cánh tay chắn mặt Lưu Mỹ Quyên cứng như thép, hề suy suyển. Cô lạnh một tiếng.

“Con trai bà công chức , hẳn là hiểu luật pháp chứ. Bà kiện tòa thì cứ kiện, cầm bản án đến chuyện. Còn bây giờ, bà la lối lóc lăn lộn xông nhà , lập tức thể gọi 110. Nếu nữa thì của đội sản xuất trong thôn chúng cũng thể đến. Đến lúc đó mất mặt các , đừng trách nhắc nhở.”

“Ngươi đừng hù dọa , còn thằng da đen chân đất đẩy gãy eo đây, bảo nó bồi thường tiền t.h.u.ố.c men cho !”

“Được thôi, bà cũng gọi 110 .” Hứa Hạ đảo mắt, thời đại nào mà còn dùng chiêu ăn vạ .

Thấy chịu thiệt, Phương Chí Viễn vẻ mặt bất mãn. Sau đó đ.á.n.h giá Hứa Hạ vài , vẻ mặt tự mãn đầy tính toán, giọng điệu kẻ cả.

“Hứa Hạ đúng , gặp cô ở Cục Nông nghiệp . Trước đây cô đến chỗ chúng để hội báo dự án với Cục trưởng Mã và mấy vị lãnh đạo khác ...”

“Chậc... Có là Khu Công nghiệp Nông nghiệp Hiện đại cấp quốc gia . Danh sách dự án tuy là tạm thời chốt , nhưng cũng định c.h.ế.t .”

Hắn nâng cằm chỉnh tay áo, vẻ đây.

khuyên cô nên điều một chút, đừng đắc tội nên đắc tội. Cục trưởng Mã là lãnh đạo trực tiếp của , ngày thường cũng tương đối chiếu cố . Khu công nghiệp cấp quốc gia, một năm chỉ một cơ hội trình báo như ...”

“Hừ, con trai ở Cục Nông nghiệp chuyện trọng lượng lắm, cô nên cẩn thận một chút!” Lông mày Lưu Mỹ Quyên nhếch lên, vẻ mặt tự hào.

“À... Cục trưởng Mã hóa là lãnh đạo của ?” Hứa Hạ bỗng nhiên kinh ngạc mở to mắt.

“Ha ha, hiểu là , tránh , đây là chuyện giữa và Ngô Thư Dao, chúng cần tính toán cho rõ ràng.”

Phương Chí Viễn biểu cảm của đối diện, lập tức đắc chí, chuyện cũng vài phần tự tin.

Hắn lạnh trong lòng. Bà chủ nhỏ trong thôn, tiền thì thế nào. Dự án thành công , vẫn là chuyện do bọn họ quyết định.

lúc Phương Chí Viễn và Lưu Mỹ Quyên chờ Hứa Hạ ngoan ngoãn tránh , thấy đối diện bỗng nhiên sờ điện thoại trong túi , gọi .

“Alo? Chú Hữu Tài, hai ngoài thôn gây rối cửa nhà cháu, còn tuyên bố gây phiền phức cho công nhân của chúng cháu. Chú phiền tìm đến xử lý ... Ai, đúng , bây giờ họ đang chắn ngay cửa nhà cháu, công việc cũng thể tiến hành...”

“Ngươi ——”

Phương Chí Viễn sững sờ tại chỗ, ngờ Hứa Hạ cứng rắn như , căn bản thèm để lời đe dọa của mắt.

Bên Hứa Hạ thản nhiên cúp điện thoại, khẽ mỉm : “Có , thì cứ chờ của đội sản xuất đến đưa các , tùy các .”

Dứt lời, Hứa Hạ lập tức chút biểu cảm đóng sầm cửa , khóa trái, chỉ còn Lưu Mỹ Quyên bên ngoài bắt đầu lóc than trời.

“Hạ Hạ, cô cũng đừng thật sự để tâm nha, cũng là nhân viên phòng ban của Cục Nông nghiệp, còn qua tay dự án của các cô, lỡ như giở trò ...”

Vào nhà xong, Ngô Thư Dao vẻ mặt lo lắng. Lời Phương Chí Viễn cô đều thấy, lúc cô mới nhớ còn chuyện .

“Ha ha, bây giờ là, về thì chắc.”

Hứa Hạ cong khóe môi đầy ẩn ý, hài hước dùng ngón tay chỉ một chỗ khuất mái hiên.

Và Ngô Thư Dao thấy chiếc camera nhỏ đang nhấp nháy ánh đèn đỏ, vẫn đang nhanh nhạy xoay chuyển, lập tức sáng mắt, và hiểu ngay vì Hứa Hạ hề sợ hãi.

 

 

 

 

 

Loading...