Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 369: Gạo Phấn Mặt Ngự Điền
Cập nhật lúc: 2025-12-07 14:22:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy trong chiếc rương ngập tràn sương trắng, những hạt ngũ cốc hình bầu dục, màu sắc rực rỡ và đẽ đang im lìm trong làn khí lạnh. Lớp vỏ của những hạt gạo màu vàng nâu như hạt giống thông thường, mà ánh lên màu đỏ thẫm, với những đường vân màu tím khắc dọc theo thớ, tựa ánh hoàng hôn.
Trong khoảnh khắc, cô thể nên lời, chỉ kinh ngạc sự kỳ diệu của Đấng Sáng Tạo.
Mà, thứ là vật phẩm đến từ hai trăm năm ...
“Hồng liên thắng điêu hồ, hương t.ử phức thu lan.” (Hồng liên thắng gạo nếp, hương thơm ngào ngạt như hoa lan mùa thu.)
Ngay khi thấy những hạt giống , câu thơ hiện lên trong đầu Hứa Hạ.
Đây là lời cảm thán chân thành của thi nhân Nam Tống - Phạm Thành, khi thấy cánh đồng lúa phấn mặt đỏ tươi, rực rỡ như sen tắm trong nắng, đung đưa theo gió.
Cái ... Rốt cuộc là thứ gì...
Một đáp án khó tin nhưng gần gũi đột nhiên đ.â.m tâm trí cô.
Hứa Hạ như sét đánh, lập tức thẳng đôi mắt đối diện.
Không thể nào...
Mạnh Bắc Dã tự nhiên đoán ý nghĩ của Hứa Hạ ngay lập tức. Anh khẽ gật đầu, cũng lặng lẽ những hạt gạo trong tủ kim loại nhiệt độ thấp.
“ , đây là hạt giống lúa phấn mặt các bậc tiền bối trong gia đình bạn là Trát Tây cất giấu đỉnh núi tuyết Namcha Barwa từ hai trăm năm .”
Mộng Vân Thường
“Chỉ tiếc, thời gian trôi qua quá lâu, e rằng thể nảy mầm nữa.”
Anh chuyển ánh mắt sang Hứa Hạ, vẫn còn đang ngơ ngẩn, ánh mắt mỉm , dường như niềm tin.
“ nghĩ, nếu là cô, sẽ kỳ tích xảy ...”
“Cái ... Cái quý giá quá ...”
Hứa Hạ nhất thời vẫn thể dời mắt khỏi những hạt giống xinh , cô lẩm bẩm.
Có lẽ vì trải qua hai trăm năm, cũng lẽ vì những rung lắc nhẹ đường , một vài lớp vỏ bong khỏi hạt gạo. Hứa Hạ cẩn thận nhặt vài hạt đặt lòng bàn tay.
Vừa xót xa, cô càng kinh ngạc hơn, khỏi hít một lạnh.
Những hạt gạo trong lòng bàn tay cô trong suốt, óng ánh, từng hạt tròn trịa như điêu khắc tinh xảo từ hồng ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Hứa Hạ vốn cảm thấy lúa đỏ Mặc Thoát nhà Đa Cát đủ , ngờ loại lúa phấn mặt chân chính kinh diễm đến thế.
Tương truyền, gạo phấn mặt ngự điền là giống gạo cống phẩm chuyên dùng cho hoàng gia thời nhà Thanh, ngay cả hoàng đế cũng mê mẩn rời, lưu truyền trong dân gian.
Vì khó gieo trồng và sản lượng cực thấp, loại gạo quý hiếm trôi trong dòng chảy lịch sử, tuyệt chủng cuối những năm 70. Do đó, hậu nhân còn cơ hội nếm hương vị đích thực của nó.
Có lẽ tổ tiên của bạn Mạnh Bắc Dã hẳn cũng nhân vật tầm thường.
Còn về việc những hạt giống vì xuất hiện ở khu Tạng, và vì Mạnh Bắc Dã đưa đến Lâm An cách xa ngàn dặm, e rằng cũng những câu chuyện khác ẩn giấu.
Hứa Hạ ngập ngừng gật đầu, nhưng nhịn ngước mắt về phía vết sẹo đáng sợ bên má Mạnh Bắc Dã. Lồng n.g.ự.c khẽ nhói, ánh mắt run lên.
“Để những hạt giống , chắc hẳn dễ dàng gì...”
Cô thở dài, “Dù là bạn bè thiết đến nữa, hạt giống lúa phấn mặt quý giá như thể tặng là tặng ngay ...”
“ và Kha Dương giúp một chút việc nhỏ thôi...”
Mạnh Bắc Dã nhẹ bẫng, nhưng lời còn dứt, bên ngoài thấy Kha Dương lớn tiếng kêu lên.
“Dã ca... Dã ca mau đây, đang kể đến đoạn với Trát Tây rơi xuống sông băng , mau lên, mau đây xem động băng vôi trông như thế nào, qua bao giờ!”
Lời Mạnh Bắc Dã kịp mắc kẹt ở cổ họng. Ánh mắt Hứa Hạ bên cạnh cũng dần trở nên nghiêm túc.
Gáy chợt lạnh, vội vàng đóng rương , nhét lòng Hứa Hạ.
“Chiếc rương sắp hết điện , nhanh chóng cho tủ đông của cô... Khụ, ngoài xem .”
Nói , cúi đầu, nhanh chóng chuồn ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-369-gao-phan-mat-ngu-dien.html.]
“Đồ ngốc.”
Giọng mềm nhẹ mà trầm thấp vọng trong căn phòng trống trải.
Hứa Hạ cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ mờ nhạt. Không cô đang đến Kha Dương lắm lời, là một nào đó "khẩu thị tâm phi".
“Ôi chao, nhân vật chính đến , phỏng vấn phỏng vấn. Nhanh kể một chút khoảnh khắc rơi xuống đó, trong đầu nghĩ gì?”
“Là đang hối hận vì tâm nguyện nào thành ...”
“Hay là nghĩ rằng em nhất của đời là Kha Dương nhất định sẽ nhảy xuống cứu ... Ngô... Dã ca, bịt miệng gì, xong mà...”
“Anh im .”
“Dì Vương đang say sưa kìa. Không , mau đây phát biểu cảm tưởng một chút...”
Nghe thấy giọng hỗn loạn, đầu voi đuôi chuột của hai bên ngoài, Hứa Hạ nhịn lắc đầu, đôi mắt tự chủ cong lên. Sau đó, cô trịnh trọng ôm chiếc rương lên, về phía tủ đông ở sân .
Dù thật sự kỳ tích xảy , nhưng cô nhất định thử một .
Chờ đến khi Hứa Hạ trở , Kha Dương Mạnh Bắc Dã chỉnh đốn cho ngoan ngoãn, ngay ngắn ghế đẩu nhỏ, vẻ mặt tươi chua xót.
“Thời gian còn sớm, chúng xin phép về . Chờ qua Tết cơ hội sẽ đến thăm .”
Mạnh Bắc Dã kéo Kha Dương đến, chào hỏi Vương Thục Phân và Hứa Kiến Quốc , mỉm với Hứa Hạ: “Hẹn gặp năm .”
“Hắc hắc, thịt khô sườn heo lạp xưởng và thịt kho tàu ngon quá, dì còn gói cho mỗi chúng một ít nữa chứ.”
Khóe miệng Kha Dương toét , rạng rỡ, ôm túi đồ khô quý như bảo bối.
Thấy họ sắp , Hứa Hạ cũng chạy phòng, mang cho mỗi một lọ mật ong rừng hoa quế ngâm kỷ t.ử đen ngâm ba tháng.
Đây là kỷ t.ử đen do nhà cô tự trồng núi năm nay, ngâm với mật ong, màu sắc tím xanh óng ánh, trông trong chai.
“Các cất công từ xa đến mang quà cho , cũng chẳng gì tặng , mỗi mang một chai mật về nhà .”
“Hắc hắc, ngại quá cơ.”
Kha Dương gãi đầu, tuy ngoài miệng lời khách khí, nhưng hai bàn tay nóng lòng vươn . Anh sớm Giang Nguyên Nhi , mật ong nhà Tiểu Hứa lão bản hề tầm thường.
Hơn nữa, chỉ chuyên cung cấp cho các khách lớn ở Yến Thành, thường mua cũng .
Mang thứ như thế về, thể khiến lão Kha đồng chí yên tĩnh mấy tháng, lải nhải bên tai nữa.
“ .”
Hứa Hạ nhét một phong bao lì xì đỏ căng phồng lòng Mạnh Bắc Dã: “Nè, đây là tiền lương và thưởng cuối năm của đồng chí công nhân việc tạm thời năm nay. Tuy nhiều, nhưng nên đưa vẫn đưa.”
“Ký túc xá giữ chỗ cho đấy. Năm rảnh thì đến, lúc nào cũng chào đón.”
Mạnh Bắc Dã sững sờ một chút, đó khóe miệng hiểu rõ mà nhếch lên, ngoan ngoãn nhận lấy bao lì xì, gật đầu: “Được.”
“Oa nga, Dã ca, chăn bò cũng kiếm nhiều tiền như ? Hôm nào dạy với, nhỡ ngày ba đuổi khỏi nhà, cũng đến đây công...”
“Nếu ngày nào cũng lắm lời như thế, đảm bảo Tổng giám đốc Kha nhất định là một cha .”
“Dã ca, lời quá đáng nha.”
Trong tiếng ồn ào của Kha Dương, mấy cuối cùng cũng lên xe. Cùng với tiếng động cơ nổ vang, chiếc xe việt dã cao lớn nhanh chóng biến mất ở cuối con đường nhỏ trong thôn.
Tiễn họ , Hứa Hạ đầu những túi lúa đỏ căng phồng trong sân, cùng với nhà kho chật cứng quà Tết do nhà họ Chu và nhà họ La gửi đến đó, cô nhịn gãi đầu, nhất thời sinh sầu.