Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 301: Món Quà Bí Ẩn
Cập nhật lúc: 2025-12-06 11:41:18
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc xe việt dã của Kha Dương theo đường núi quanh co xuống, một giờ nữa, cuối cùng cũng về đến biệt thự lớn của gia đình .
Tài xế cẩn thận đ.á.n.h thức , Kha Dương mơ màng mở mắt, theo bản năng lau nước miếng bên mép, đó chỉnh mái tóc xanh gương, cố gắng vuốt một độ cong tương đối ngoan ngoãn, lúc mới thủ sẵn túi trong ngực, xách theo một rổ dâu tây nhảy xuống xe.
Cánh cửa lớn tráng lệ đẩy một khe hở, một cái đầu xanh như cỏ non lén lút dò xét .
Rất , ai, an .
Cậu rón rén nhà, đặt dâu tây lên bàn, tiện tay cầm một quả c.ắ.n một miếng.
Mẹ ơi, thơm ngọt quá.
Cậu nhanh chóng nhét thêm một quả miệng, căng phồng má, đó chạy nhanh lên lầu.
Còn về lá trong ngực, nếu ông già nhà, thì thể tự kiếm lời riêng.
Hắc hắc.
ngay khi nhét đầy miệng dâu tây, hừ ca khúc đắc ý chuẩn lên lầu, một tiếng gió gào thét qua, một chiếc dép lê từ bay , mang theo thế sét đ.á.n.h kịp bưng tai, chính xác giáng xuống gáy .
“Ái ui—” Kha Dương đ.á.n.h ngã chụm m.ô.n.g xuống đất, ôm đầu rên rỉ.
“Cái thằng nhóc thúi còn đường vác mặt về!”
Kha Quý Lương chấp hai tay lưng từ phòng khách bước . Người đàn ông hơn 60 tuổi, vẫn tuấn phong độ, khuôn mặt điển trai. Tuy tóc thưa một chút, nhưng phong thái hề giảm sút năm nào.
Chỉ là giờ phút khuôn mặt ông đen như đáy nồi, cơn giận bùng lên, ngay cả trong ánh mắt cũng ẩn ẩn lóe lên ngọn lửa nhỏ.
“Tao , con gái nhà chú Lê mày ngày mai sẽ đến, bảo mày về sớm một chút để gặp mặt .”
“Ba—Không công bằng! Anh con còn kết hôn mà, ba mai mối cho con gì!” Kha Dương ôm đầu tức giận bất bình.
“Anh mày ngày nào cũng bận rộn trong công ty như con , thời gian yêu đương. Còn mày, nghiệp vụ giúp gì, thì nối dõi tông đường cho nhà họ Kha chúng cũng nên sức chứ!” Kha Quý Lương hừ một tiếng.
“Ba ba ba... Ba quả thực là tàn dư phong kiến! Nhà ba ngôi vua cần kế thừa , chỉ đẻ đẻ đẻ, ba tự đẻ !” Kha Dương rưng rưng nước mắt, cảm thấy chỉ thông minh và thể đồng thời lăng mạ.
Không gây chuyện chọc rối, chỉ là đến công ty thôi, trêu ai chọc ai.
“Lười nhảm với mày. Tao mặc kệ, chuyện với lão Lê xong , tối mốt nhà họ sẽ đến khách, đến lúc đó nếu mày còn dám leo cây, xem tao thịt mày !”
Đồng chí lão Kha tuy lui về tuyến hai nhiều năm, nhưng ở nhà vẫn là độc đoán, tính tình nóng nảy.
Ông cau mày thoáng qua cái đầu xanh chói lọi đang cầu thang, sách một tiếng, quả thực dám thẳng, mắt sắp mù đến nơi.
“Không về thì thôi, cái thứ quái quỷ gì đầu mày thế , mau gội sạch . Tối mốt đừng để tao thấy cái đầu xanh của mày nữa!”
“Lão Kha, ít thôi.” Kha Quý Lương dứt lời, một giọng dịu dàng ngọt ngào truyền đến từ lầu.
Kha Dương còn ấm ức lập tức ngẩng đầu lên hưng phấn, mừng đến phát .
“Mẹ—”
Cậu nhanh chóng bò lên vài bước, ôm chặt lấy đùi vàng của .
Kiều Ngôn Tâm mặc một bộ đồ ngủ mềm mại thoải mái, mặt đắp một lớp mặt nạ ren mỏng, chỉ lộ đôi mắt bảo dưỡng và đôi môi hồng hào.
“Mẹ ơi, nhanh lên ba con là đồ cổ, cái màu là màu xanh nàng tiên cá đang thịnh hành nhất hiện nay, tuyệt vời! Hoàn thưởng thức thời trang gì cả...”
Kha Dương lập tức bắt cọng rơm cứu mạng, tức khắc trở nên kiêu căng, lắc đầu mặt quỷ với Kha Quý Lương.
“Ha hả...”
Mộng Vân Thường
Kiều Ngôn Tâm chần chừ đ.á.n.h giá cái đầu xanh chói lọi bên cạnh, định lời khen trái lương tâm như thì nghẹn trở trong miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-301-mon-qua-bi-an.html.]
“Cái ...”
Khuôn mặt lớp mặt nạ ren khẽ vặn vẹo, cuối cùng Kiều Ngôn Tâm vẫn cong mắt , một cách uyển chuyển: “Dương Dương ... Màu thì , nhưng cảm giác bằng màu đỏ ... Sắp Tết , sang năm con là tuổi bổn mệnh, là con đổi .”
Kỳ thật Kha Dương da dẻ mịn màng, trắng trẻo, tóc xanh cũng , ngược còn tôn lên vẻ môi hồng răng trắng, khá là thời thượng.
dựa quan niệm truyền thống của Hoa, cái màu xanh đầu , dù cũng là điềm báo gì.
Kha Dương suy nghĩ một chút, gật đầu trịnh trọng, “Ừm... Mẹ đúng, con vẫn nên đổi màu đỏ thôi.”
Màu xanh lục thật kỳ cục, màu đỏ mới thuận tai chứ, ngày nào cũng cho giống cái chổi lông gà.
Kha Quý Lương định cau mày gì đó nữa, Kiều Ngôn Tâm phi một ánh mắt hình viên đạn qua, lập tức thành thật ngậm miệng.
Ông vẻ mặt vui xuống ghế sô pha, rót một ly , buồn bã , “Chuyện tóc tai tạm gác , tối mốt tiệc gia đình, mày nhất định mặt, thu dọn gọn gàng một chút, đừng tao mất mặt.”
Kha Dương thấy vẻ mặt cau của ông già nhà , dám tiến lên kiếm chuyện nữa, nhưng vẫn chút tình nguyện.
Trong mấy động tác, bỗng nhiên một mùi hương thoang thoảng từ trong n.g.ự.c bay đến chóp mũi. Đôi mắt đảo qua, chuẩn tìm cách khác.
Khóe miệng nở nụ lấy lòng, “Mẹ, con mang dâu tây mới hái về cho , mau xuống nếm thử, ngon lắm.”
Kiều Ngôn Tâm gật đầu, ngoan ngoãn theo Kha Dương xuống lầu.
Kha Dương đầu tiên là ân cần rửa cho một mâm dâu tây tuyết hương to đỏ, mâm đặt lên, mùi hương hoa thơm ngát bắt đầu lan tỏa trong phòng.
Kiều Ngôn Tâm tò mò nếm một miếng, đôi mắt lập tức sáng lên, “Dâu tây ngon đấy.”
“Lão Kha, ông cũng nếm thử , con trai tự hái cho ông đấy.”
Kha Quý Lương hừ một tiếng, đầu , tự rót . Đừng tưởng là bày chút dâu tây là thể mua chuộc ông.
“Hắc hắc, lão cha, con còn mang theo một món quà cho ba nữa.”
Kha Dương gian xảo, một tay đút trong ngực, bộ lay động.
“Xí, thằng nhóc mày thể mang món quà gì , chắc chắn kiếm đại đó cho lệ.” Kha Quý Lương lừa nhiều , sớm miễn dịch.
“Nói lời tạm biệt sớm , lão cha.”
Kha Dương vuốt tóc một cách phóng khoáng, nhướng mày, “Thế , món quà của con nếu ba ưng ý, tiệc gia đình tối mốt hủy bỏ ?”
“Đừng phí...”
Kha Quý Lương khinh thường , định nhíu mày từ chối, thì nhóc tóc xanh đối diện bỗng nhiên cầm cái túi trong n.g.ự.c lắc lư mũi ông.
Từ miệng túi mở rộng, một mùi hương kỳ lạ thanh u cũng lén lút dò , khiến tâm trí ông chấn động.
Trong lúc mơ hồ, mắt dường như từ từ hiện một bức tranh sơn dã, trong mùi hương thôn dã thanh u tràn ngập thú vị tự nhiên , mang theo một chút ngọt thanh nhè nhẹ, thấm ruột gan, ngửi quên hết sự tục lụy.
Trà gì đây?
Sắc mặt Kha Quý Lương nghiêm , đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Không vì , ly nóng uống một ngụm trong tay ông bỗng nhiên còn chút mùi vị nào nữa.