Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 250: Nguồn Tiêu Thụ Kỷ Tử Đen
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:49:42
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phải , vị ông chủ Bàng cực kỳ nỗ lực trong việc kinh doanh.
Tiền nào kiếm thì nên là của .
Từ kéo một ngàn cân hoa hồng từ chỗ Hứa Hạ về, vị ông chủ Bàng dường như nếm vị ngọt, cứ cách một đến hai tuần đúng hẹn phiền cô qua điện thoại, sợ tên quên lãng.
Hơn nữa, câu nệ hoa hồng, chỉ cần là sản phẩm núi của họ, thứ thể dùng để pha đều .
"Nhất Diệp Trai" của họ ai đến cũng từ chối.
Trước đây là hoa quế dại, mặc cho dây dưa thế nào, Hứa Hạ cũng bán, khiến Bàng Đại Hải tiếc nuối vô cùng, ngày nào cũng lải nhải bên tai cô như Tường Lâm Tẩu, giọng điệu oán trách giống Hứa Hạ phụ tình .
Xét thấy sự nỗ lực như thế, nên kỷ t.ử đen còn phơi khô, Hứa Hạ liền lập tức nghĩ đến vị ông chủ Bàng .
Mặc dù chất lượng lô kỷ t.ử đen Hứa Hạ hài lòng, nhưng cô đoán vị e rằng sẵn lòng tiếp nhận.
Thế là một cuộc điện thoại nhanh chóng bấm .
"Alo, ông chủ Bàng đó ? là Hứa Hạ."
"Ôi da, khách quý hiếm đây, mỹ nữ Hứa Hạ, cô tự gọi điện cho , điều , kích động..."
Một giọng nam mang chút phấn khích của thương nhân nhanh chóng vang lên trong điện thoại.
"Ha ha ha— đoán cô chắc chắn tin với đúng ?"
Hứa Hạ khẽ một tiếng, "Chắc là coi như tin ..."
" một lô kỷ t.ử đen thu hoạch xong, ông hứng thú ?"
Chỉ thấy trong điện thoại bỗng nhiên xuất hiện một trận ồn ào, thùng thùng hai tiếng, là điện thoại rơi là vị ông chủ Bàng vấp ngã.
"Ôi da—ôi da, đợi chút, nhầm đấy chứ!"
Bàng Đại Hải luống cuống tay chân đặt micro miệng, ngữ khí hưng phấn.
"Quả nhiên phụ lòng mong mong trăng chờ cô lâu như a, mỹ nữ Hứa Hạ—"
"Dừng dừng dừng, ông đừng ghê tởm như , chuyện đàng hoàng ." Hứa Hạ vội vàng ngắt lời.
"He he, , lúc cô gì cũng . Cô lô kỷ t.ử đen khi nào thể xuất hàng, qua ngày mai ?"
"Ngày mai?"
Hứa Hạ nghĩ nghĩ, "Ngày mai , còn thiếu chút nữa, ngày mốt ."
Ngay đó cô bổ sung: " lượng hàng lớn, tổng cộng chỉ hơn 200 cân thôi, cũng lười đưa lên ứng dụng mini để bán, còn đóng gói còn giao hàng nữa."
Kỷ t.ử đen bán đắt chỉ vì giá trị d.ư.ợ.c liệu cao, mà năng suất sản xuất cũng quả thật thấp hơn một chút.
3-4 cân kỷ t.ử đỏ mới một cân quả khô, còn kỷ t.ử đen thì gấp đôi trở lên, hao hụt càng lớn hơn. 1500 cân quả tươi hái mấy ngày phơi khô cũng chỉ còn 200 cân .
"He he, , lão Bàng ghét nhất là phiền phức, bao nhiêu lấy bấy nhiêu." Giọng đầy thỏa mãn, Hứa Hạ cách điện thoại đều dường như thấy đôi mắt nhỏ của đang tít.
"Ông còn hỏi bao nhiêu tiền, cũng xem chất lượng hàng thế nào, dám cam đoan ..."
Hứa Hạ khẽ một tiếng, ông chủ Bàng chuyện thật đúng là chút thú vị.
Bàng Đại Hải vỗ đùi, "Hải, hàng của Nông trại nhà cô Hứa thì gì phân biệt nữa, ngay cả thứ phẩm rơi xuống đất, đem ngoài cũng giành giật đến phát điên."
Hắn nịnh nọt he he hai tiếng, "Hơn nữa, ông chủ Hứa cô là thật thà, chắc chắn cũng sẽ đưa cho cái giá quá đáng, hiểu rõ mà."
"Được , cứ quyết định như . Ngày mốt, ngày mốt ông đến kiểm hàng, thành vấn đề thì cứ kéo là , tiền trao cháo múc."
"Ài, ."
Bàng Đại Hải vui vẻ hớn hở nhanh chóng đồng ý, còn cúp điện thoại cao hứng hát líu lo một khúc nhạc nhỏ.
"Hôm nay là ngày lành ai ~ Chuyện nghĩ trong lòng đều thể thành ~"
"Ông chủ, vui thế, trời rơi bánh nhân thịt ?"
Cậu nhân viên quầy hứng thú thò đầu qua, tò mò hỏi.
Bàng Đại Hải đắc ý sờ sờ mái tóc còn nhiều lắm, vẻ mặt hả hê.
"He he, trời rơi bánh nhân thịt, quả thực thể là ông trời nhét bánh nhân thịt miệng chứ."
Cậu nhân viên quầy kinh ngạc há to miệng.
"Ông chủ, rốt cuộc là hàng gì , thật sự kiếm lời đến thế ?"
Bàng Đại Hải xuống quầy của , nhàn nhã rót một ly Phượng Hoàng Đơn Tùng, trong mắt mang theo một tia thần bí.
"Cậu còn nhớ lô hoa hồng bán hồi hè năm nay ?"
"Cái đó thì quên ." Cậu nhân viên quầy buột miệng thốt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-250-nguon-tieu-thu-ky-tu-den.html.]
Lô hoa đó khi ông chủ họ mang về, ban đầu chỉ bán gấp bốn , đến thật sự tranh giành dữ dội, tăng gấp đôi, mà vẫn hề sút giảm.
Chỉ một ngàn cân hoa hồng sấy lạnh đó, kéo căng bộ KPI nửa năm đầu của cửa hàng, ông chủ Bàng họ cũng kiếm đầy bồn đầy chén, chỉ ôm túi tiền mà .
"Hoá là hàng của nhà đó."
Mộng Vân Thường
Cậu nhân viên quầy nuốt nước miếng, cuối cùng cũng hiểu tại ông chủ nhà dâm đãng như .
Là , cũng chắc chắn ngậm miệng .
"Lát nữa với lão Hà một tiếng, ngày mốt lái chiếc SUV cho đây, cùng một chuyến kéo hàng."
Bàng Đại Hải nhấp một ngụm , dặn dò nhân viên quầy .
"Vâng."
Cậu nhân viên quầy đáp lời, cảm thấy bước chân của cũng bắt đầu nhẹ bẫng lên, tiền thưởng tích lũy nửa năm đầu của nhân đôi.
He he, xem nửa năm cũng hy vọng...
...
Sáng sớm ngày hôm , Hứa Hạ mới ngủ dậy lâu, còn kịp ăn sáng, cửa liền một chiếc SUV màu đen, hình tròn trịa đột nhiên phanh .
Cửa xe vội vàng mở , một đàn ông lùn, hình cũng tròn trịa tương tự, mặc đôi giày da bóng loáng bước xuống xe.
Trên đầu đội một chiếc kính râm nhỏ màu đen, mái tóc dày lắm vuốt keo bóng mượt, nhếch miệng , để lộ hàm răng trắng như tuyết.
"Mỹ nữ Hứa Hạ chào buổi sáng—"
Hứa Hạ dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, "Ông chủ Bàng?"
"Ông đến sớm quá—"
Bàng Đại Hải móc kính râm lên áo sơ mi, híp mắt, "Chim dậy sớm thì giun ăn mà, mỹ nữ Hứa Hạ cô đích mời, hận thể gà còn gáy lao đến đây !"
Nói xong, ngại ngùng xoa xoa tay, "He he, còn một chuyện nữa, là cũng đến đây xin ké bữa sáng ăn..."
" thật sự thèm cái vị lắm !"
Hứa Hạ gãi gãi tóc, đành mời , "Được , ông và chú tài xế cứ đây đợi một lát, bảo chú Đắc Bảo thêm hai suất cơm nữa."
"Được, thành vấn đề."
Bàng Đại Hải ha hả quan sát căn bếp nóng hổi, một đàn ông trung niên béo trắng đang bận rộn bên trong, tay nghề thuần thục vô cùng.
Vừa là bếp phó kinh nghiệm lâu năm.
Hoắc, chỗ cô chủ Hứa quả thật là " s.ú.n.g b.ắ.n chim bằng pháo", ngay cả đầu bếp cũng mời .
Hắn ôm chiếc túi công văn bằng da của chiếc ghế đẩu nhỏ, mùi hương hấp dẫn ngừng truyền từ trong bếp, nhịn tiện tay rút một củ cải nhỏ rửa sạch bên cạnh hồ nước lên gặm.
Rột rột...
Không lâu , các công nhân bắt đầu lục tục kéo đến.
Người đầu tiên bước sân là một đàn ông tóc ngắn, cao kều, vai rộng eo thon.
Đôi mắt đen thâm thúy của liếc đàn ông xa lạ trong sân bằng ánh mắt dư quang, lập tức khiến tiếng nhai củ cải rột rẹt trong miệng Bàng Đại Hải cứng đờ.
Cái quái gì thế, ánh mắt nhỏ bé ...
Hơi nguy hiểm.
Bỗng nhiên cảm thấy củ cải đang cầm chút tội .
nhanh, đó liền bước chân dài phòng, cảm giác cảnh giác và sợ hãi đột ngột biến mất.
Bàng Đại Hải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gặm thêm một miếng củ cải, giòn tan ngọt lành, ngon miệng.
Ngay đó, bên ngoài cửa bỗng nhiên bước một đàn ông cao lớn khác, tóc ít hơn cả , râu xanh dán da đầu, giống như mới thả khỏi trại cải tạo lao động .
Hắn cẩn thận ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt hung hãn như sói như hổ của , một luồng sát khí tùy theo ập đến.
Tay Bàng Đại Hải run lên, củ cải nhỏ xanh biếc cuối cùng cũng một cuộc tiếp xúc mật với mặt đất.
Hắn nước mắt, mỹ nữ Hứa Hạ đây chiêu mộ công nhân kiểu gì thế .
Mẹ ơi, con bao giờ tùy tiện lấy đồ của khác ăn nữa...