Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 234: Tuyết Hương và Hoa Hồng Nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:49:20
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Ngô Kình nhanh chóng tắm rửa qua loa một cái, một bộ quần áo sạch sẽ trở về, thấy ngoài cổng viện đang một con ch.ó lớn lén lút xổm cùng một con lừa già đang phì .
Anh tới vỗ nhẹ tai Hắc Đản, “Lén lút gì đấy?”
Hắc Đản cảnh giác ngẩng đầu lên. Lúc Ngô Kình mới phát hiện trong miệng Hắc Đản ngậm một cái rổ nhỏ bắt mắt, và trong rổ, là mấy quả dâu tây đỏ mọng cực lớn.
Ngô Kình xổm xuống , lấy lạ. Anh cũng từng ăn dâu tây núi cao ở đây , quả nào quả nấy chỉ lớn bằng đầu ngón út, nhưng mấy quả trong rổ của Hắc Đản to gần bằng quả trứng gà.
Anh lập tức lấy một quả từ trong rổ, chùi chùi quần áo c.ắ.n một miếng.
“Ưm —”
Mộng Vân Thường
Vị nước sốt chua chua ngọt ngọt lập tức bùng nổ trong miệng, ngay tức khắc một mùi hương hoa uyển chuyển nhẹ nhàng xông thẳng lên mũi. Thịt quả mềm mại mượt mà, mặc dù hương vị đậm đà bằng dâu tây núi cao, nhưng mùi thơm cực kỳ đặc biệt sáng mắt.
Quan trọng nhất là quả dâu tây dày thịt, cái cảm giác thịt quả lấp đầy khoang miệng tuyệt đối là điều mà dâu tây núi cao khó lòng sánh bằng.
Hai ba miếng, một quả dâu tây lớn xuống bụng. Lúc bỗng nhiên cảm thấy lưng một thứ gì đó lông xù chạm , đầu , là lão Xuyên T.ử (con lừa) với cái môi dày cộm.
Nó nhếch miệng , để lộ một cành hoa nhỏ đang ngậm giữa cái hàm răng lớn.
Một cành hoa hồng nhỏ vẫn còn là nụ, đỉnh hoa hé màu hồng nhạt.
Hai tiểu gia hỏa , đây là tổ chức đến tặng quà.
Ngô Kình , nhận lấy cành nụ hoa nhỏ ngây ngô từ miệng lão Xuyên Tử. Muốn tìm một nụ hoa hồng mùa , quả thực dễ dàng.
“Oa? Đây là dâu Tuyết Hương núi hả, chín ?”
Hứa Hạ từ núi xuống cũng tinh mắt thấy chiếc rổ trong miệng Hắc Đản, thấy nó vẫy đuôi, nhón chân trông ngóng về phía căn phòng, lập tức hiểu .
“Là hái cho Tiểu Ngu đây, cái trứng đen nhỏ của chúng trông vẻ ngốc nghếch, ngờ tâm.” Hứa Hạ vươn tay vò vò lông đầu Hắc Đản, xách chiếc rổ lên.
Dâu Tuyết Hương núi trồng vài tháng. Ban đầu chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng bận rộn thì rơi trạng thái nuôi thả, chỉ thỉnh thoảng nhổ cỏ. Tính ngày, quả thực sắp đến thời điểm thu hoạch .
Hứa Hạ dùng tay lật vài quả dâu tây trong rổ, hồng hào đáng yêu, mỗi quả đều to bằng nắm tay của em bé. Chẳng qua cuống dâu tây ngắn như khi hái thông thường, mà dính liền với cành dây dài, vết cắt ở chỗ đứt lộn xộn.
Nhìn qua liền , đây là ch.ó con dùng miệng c.ắ.n đứt.
Cô phụt một tiếng, “Được đó, Hắc Đản, tự hái dâu tây .”
Chú ch.ó đen ngẩng cao nửa bên tai đầy kiêu ngạo, cái đuôi xoay tròn như con , vẻ mặt đắc ý dạt dào.
Còn Ngô Kình gặm xong một quả dâu tây lớn bên cạnh thì sững sờ, vẫn phản ứng .
Cho đến khi Hứa Hạ đưa chiếc rổ tay , dặn dò: “Lát nữa rửa sạch sẽ khi cho Tiểu Ngu ăn, nhỡ dính nước bọt của Hắc Đản...”
Đôi tay Ngô Kình đang nghịch cành hoa hồng nhỏ bỗng cứng đờ, máy móc đầu , thẳng đôi mắt ngây ngô của Hắc Đản đất.
Không hiểu , Hắc Đản đang đắc ý vểnh đuôi cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua gáy, rùng .
Bản năng cảnh giác với nguy hiểm bẩm sinh khiến móng vuốt nó lập tức căng thẳng. Trước khi thiết chưởng của Ngô Kình kịp giáng xuống, nó đầu chạy thục mạng.
“Hắc Đản — Mày đó cho tao!”
Hứa Hạ bóng dáng Ngô Kình tức điên , vẻ mặt khó hiểu. Chuyện gì nhỉ...
Lão Xuyên T.ử hừ hừ hai tiếng, cũng chậm rãi theo họ.
Hứa Hạ lắc đầu, xách rổ nhà. Vừa định rửa một chút để mang cho La Ngu, cô phát hiện trong rổ ngoài dâu tây, còn thêm một bông hoa hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-234-tuyet-huong-va-hoa-hong-nho.html.]
Nhỏ nhắn, yếu ớt, đầu nụ màu hồng phấn quật cường thẳng trong gió lạnh.
Cô hiểu ý. Sau khi rửa sạch dâu tây, cô ngắt bỏ đài hoa bên cạnh nụ, dùng tay đẩy cánh hoa , biến đổi hình dạng. Rất nhanh, một đóa hoa hồng nhỏ đang hứng ánh mặt trời bừng nở xuất hiện mặt.
“Xinh —”
Hứa Hạ xoay cành hoa dạo một vòng, bưng đĩa sứ đựng những quả dâu tây lớn mọng nước, nhẹ nhàng tiến đến phòng La Ngu.
Cô ăn gì cả ngày, lẽ mấy quả dâu tây do Hắc Đản hái thể miễn cưỡng khơi gợi một chút khẩu vị của cô .
Nhẹ nhàng đẩy cửa một khe, chỉ ánh tà dương cuối ngày mang đến một vệt sáng ấm áp cho căn phòng nhỏ mộc mạc và ấm cúng. Bên trong yên tĩnh.
Chẳng qua, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trong veo của La Ngu. Đồng t.ử đen láy, tròng trắng mắt trong suốt, khóe mắt còn vương một vệt lệ, như mưa tưới.
“Vừa nãy thấy Ngô Kình , còn tưởng cô ngủ ...?” Hứa Hạ chút kinh ngạc, vội vàng tới, “A Ngu, cô ?”
“Ừm... đau...” La Ngu cuộn tròn thành một cục nhỏ giường. Rõ ràng mập lên ít thịt, nhưng qua vẫn vẻ gầy gò mảnh khảnh.
Giọng cô yếu ớt, nhưng vẫn mang theo ý miễn cưỡng, giả vờ nhẹ nhàng : “Vừa nãy giả vờ ngủ, nếu Ngô Kình chịu ngoài, đều ngại dám ...”
Hứa Hạ cong khóe miệng, chậm rãi xuống mép giường, dịu dàng vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của cô. Trong lòng cô hiểu rõ, kỳ thực là ngại, mà là lo Ngô Kình quá mệt mỏi ...
“Không , nãy còn thấy đuổi theo ch.ó chạy đó, sức sống.” Dường như nhớ hình ảnh buồn , Hứa Hạ nhịn bật một tiếng, quan tâm hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào, hơn buổi sáng ?”
La Ngu khẽ gật đầu, “Giống như lời Đại sư Phạn Tâm , bây giờ quả thực dễ chịu hơn buổi sáng nhiều.”
“Vậy là .”
Mặc dù như , nhưng Hứa Hạ thấy trán La Ngu vẫn căng thẳng và tứ chi cứng đờ, cô cũng rõ cái gọi là “ hơn một chút” chẳng qua là triệu chứng nhẹ hơn so với thời điểm đau đớn nhất, đối với thường mà , e rằng vẫn là cơn đau nhức khó lòng chịu đựng.
“ , xem lễ vật mà Hắc Đản và Lão Xuyên T.ử mang đến cho cô , hai tên gia hỏa còn nghĩa khí nga...”
Mấy quả dâu tây lớn đỏ mọng và một cành hoa hồng nhỏ nhắn yếu ớt đặt chiếc đĩa sứ trắng tinh. Ánh tà dương rải lên một tầng ánh vàng, đẽ gần như thần thánh.
“Đây là chúng nó tự hái cho cô đấy, nếm thử ?”
“Vâng.”
Trong mắt La Ngu quả nhiên hiện lên một tia kinh hỉ. Cô cố gắng chống đỡ cơ thể thoát lực dậy, vén mái tóc ẩm ướt lộn xộn phía , như bảo bối cầm lấy một quả dâu tây, vê nụ hoa hồng nhỏ trong tay ngắm nghía.
“Thật xinh , lúc thể nở hoa.”
Hứa Hạ thầm một tiếng, là cô thúc đẩy nó nở rộ. Cô chỉ đưa tay lấy tóc của La Ngu lau khô cẩn thận bằng khăn lông, tiện thể rót một ngụm canh gà qua.
“Đương nhiên , hoa hồng nhỏ tuy lớn lên xinh , nhưng một chút cũng mảnh mai, cho dù bẻ gãy cành, chỉ cần cho nó một chút nước, cũng thể tiếp tục nở rộ lâu.”
“Vâng, lát nữa cháu tìm một cái cốc, cắm nó lên.”
Đôi môi tái nhợt của La Ngu cong lên, nước sốt dâu tây chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, mang đến một tia hương hoa thơm ngát.
Ngọt quá.