Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 212: Lão Hòa Thượng Tự Tiến Cử

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:49:10
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa tối, Hứa Đắc Bảo thấu bản tính của lão hòa thượng nên còn giả vờ cố tình đồ chay nữa, mà vẫn theo các món thường ngày.

Hôm nay Thiết Chùy đào ít thứ núi, Hứa Đắc Bảo lôi hết để chuẩn cho bữa tối.

Phục Linh tươi trông giống rễ cây nhưng thực chất là một loại nấm, hầm cùng củ mài và sườn heo, tươi ngon hương thơm thanh mát.

Nấm Đầu Khỉ khô trong nhà tích trữ ít, La Ngu một lúc cũng ăn hết, hơn nữa khẩu vị cô hiện tại hơn nhiều so với , cần ăn mỗi ngày nữa. Thế nên, mấy quả nấm Đầu Khỉ Hứa Đắc Bảo liền trực tiếp đem xào.

Nấm Đầu Khỉ cắt lát, chần qua nước sôi, đó tẩm bột trứng và bột tươi, chiên đến khi vàng óng. Cuối cùng, nó xào với các loại nước sốt và rau củ, tạo thành một đĩa Nấm Đầu Khỉ xào hành giòn mềm, ngon miệng.

Ngoài , còn mấy món đơn giản khác như thịt khô xào cọng hoa tỏi, rau tề xào trứng gà, kèm với một đĩa dưa muối ớt tỏi chua cay ngon miệng.

Về món chính, Thanh Mai trực tiếp mang một nồi bánh bao hoa quế, mềm xốp, ngon miệng. Bên trong lấm tấm cánh hoa phấn trắng, hương thơm thoang thoảng, thanh mát và ngọt lành.

Phạn Tâm tiêu hóa xong một bụng trái cây, vốn định bữa tối nay ăn uống chừng mực, sợ cái già chịu nổi.

ngờ, từ miếng đầu tiên gắp lên, ông thể dừng .

Sườn hầm Phục Linh tươi và củ mài dại chỉ cho thêm hai lát gừng tươi, nước canh màu trắng sữa nhẹ. Uống miệng vô cùng tươi ngon, hòa quyện hương vị xương thịt và vị ngọt thanh tự nhiên của thảo dược.

Còn món Nấm Đầu Khỉ xào hành là một mỹ vị hiếm thấy. Chùa Linh Nghiệp sâu trong núi xem là nơi vật tư phong phú, các loại kỳ trân d.ư.ợ.c thảo càng dồi dào, Phạn Tâm càng coi là từng trải, nhưng loại nấm Đầu Khỉ cực phẩm , dùng để t.h.u.ố.c còn chút nỡ, huống chi là dùng để xào rau.

cố tình Hứa Đắc Bảo tài nấu nướng siêu phàm. Sau khi chiên, tất cả nước sốt đều khóa bên trong nấm Đầu Khỉ, vô cùng tươi mới, mọng nước, là một hương vị tuyệt vời khiến nếm một khó mà quên .

Chẳng mấy chốc, cái bụng xẹp xuống của lão hòa thượng một nữa căng tròn.

Rượu đủ cơm no, đó đồ ngọt dọn lên. Thanh Mai múa may chiếc muỗng lớn, múc cho mỗi một chén chè trôi nước rượu nếp hoa quế nóng hổi. Hương rượu thoang thoảng, mùi hoa nồng đậm, nóng bốc lên cuốn , phả mặt.

Chưa ăn thấy say lòng .

"Ôi, nhân sinh như thế a!" Phạn Tâm uống sạch ngụm rượu nếp cuối cùng, thở dài, vỗ vỗ vai tiểu tử.

"Đồ nhi , con quả thật tìm cho sư phụ một nơi ."

"Hả?"

Thiết Chùy vẫn còn đang khò khè uống chè, ngơ ngác ngẩng đầu.

Ý gì đây? Nơi thì liên quan gì đến sư phụ...

Vừa định hỏi kỹ, thấy sư phụ vỗ bụng phòng trong, còn quên dặn dò , "Thiết Chùy, nhớ giúp sư phụ rửa chén đấy!"

Hứa Hạ ăn no, đang cùng hai cô gái nhỏ xếp hàng, cùng thưởng thức tác phẩm mới La Ngu cắt ghép trong hai ngày gần đây máy tính, thì thấy tiếng "đến, đến, đến" từ cửa truyền đến.

Ngẩng đầu lên, thấy là sư phụ của Thiết Chùy, vị béo đô đô Phạn Tâm đại sư, lúc đang tủm tỉm các cô, trông như Phật Di Lặc.

dậy , mời ông xuống đại sảnh, "Phạn Tâm Đại sư, ngài tìm chuyện gì ?"

Phạn Tâm đầu tiên chắp tay hư bái một cái, "A Di Đà Phật, mạo đến đây, phiền nhiều. Nhận sự khoản đãi tiếc của Hứa thí chủ, bần tăng vô cùng cảm kích."

Dứt lời, ông mỉm lấy một chiếc hộp gỗ rách nát, dài một cánh tay, bóng loáng, tiện tay đẩy đến mặt Hứa Hạ.

"Đại sư, bất quá chỉ vài bữa cơm thôi, ngài cần để trong lòng, đây là..."

"Hứa thí chủ mở xem thì ." Lão hòa thượng nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo cô mở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-212-lao-hoa-thuong-tu-tien-cu.html.]

Hứa Hạ mang theo nghi vấn nâng hộp lên tay, cũng quá nặng.

Cô mở khóa gài, cẩn thận mở nắp, lập tức, một luồng d.ư.ợ.c hương nồng đậm xộc khoang mũi.

Trái ngược với vẻ ngoài cũ kỹ của chiếc hộp, một củ nhân sâm nguyên vẹn, phẩm chất đầy đặn đang im lìm trong hộp.

Nhìn kỹ phần sâm những đường vân ngang dày đặc, cuộn tròn đối xứng, liếc mắt một cái đây ít nhất cũng là nhân sâm núi chính gốc 50 năm tuổi.

Và phẩm chất như thế , chỉ vùng núi Trường Bạch sơn dốc , khí hậu phong phú mới thể sản xuất, cực kỳ quý hiếm.

"Đại sư, cái quá quý giá. Vài bữa cơm đáng giá nhiều tiền như , ngài vẫn nên mang về ." Hứa Hạ thở gấp, vội vàng "Bang—" một tiếng đóng hộp , chút do dự từ chối.

"Không , Hứa thí chủ, cái cô nhất định nhận lấy."

Lão hòa thượng vuốt bụng, thần thái thản nhiên, "Nói nghiêm khắc thì củ sâm núi của bần tăng sở hữu, mà là do tiểu nhi tham ăn vô tình đào khi chơi đùa trong núi mười mấy năm ."

"Thí chủ lòng , ơn khai ngộ cho tiểu đồ tham ăn, còn thu nhận ở đây, cho một công việc an cư lạc nghiệp. Món đồ , nên do chính dâng lên. Ta bất quá chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi, cô mau nhận lấy ."

"Cậu việc, trả lương, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa , thể là ân tình ân tình..." Hứa Hạ lắc đầu, vẫn đồng ý.

"Ai, Hứa thí chủ, khẩu phần ăn của tiểu t.ử còn ? Mấy tháng ăn đồ ngon núi cô, đủ để đổi lấy mấy củ sâm núi dại . Cô cứ xem như hiếu kính cô ." Phạn Tâm xua tay, đẩy mạnh chiếc hộp tay Hứa Hạ.

Không đợi Hứa Hạ từ chối, ông bày một bộ dáng ngượng ngùng, khuôn mặt già nua nhưng tròn trịa trông vô cùng kinh ngạc.

"Hắc hắc, giấu gì cô, bà chủ Hứa, tặng lễ là chuyện nhỏ, đến đây, bần tăng còn một chuyện nhờ."

"Ách... Ngài ." Hứa Hạ cầm củ sâm núi dại tặng trong tay, cái gọi là bắt tay ngắn, lúc khó mà lời từ chối.

Phạn Tâm yên xoa xoa tay, một vệt hồng quang dần dần bò lên gương mặt ông.

"Xin hỏi Hứa thí chủ, núi cô thiếu thầy t.h.u.ố.c ..."

"Hả?" Hứa Hạ há hốc miệng, sắc mặt méo mó.

Mộng Vân Thường

"Hứa thí chủ yên tâm, lời bần tăng ban đầu chỉ là khiêm tốn về việc hiểu sơ thuật kỳ hoàng, kỳ thật—"

Chưa hết, Hứa Hạ cắt lời, dùng một ánh mắt vô cùng kỳ quái vị hòa thượng béo đối diện, "Đại sư, ngài sẽ khám bệnh cho khám bệnh cho động vật?"

"Cô xem, đó dĩ nhiên là cho ."

Phạn Tâm đắc ý, tiếp tục tự khen: "Hứa thí chủ , lão nạp xuất từ danh môn Trung y, ba tuổi nhận bách thảo, sáu tuổi thành thục Thiên Kim Yếu Phương, tám tuổi..."

"Đa tạ Đại sư, cần ."

Hứa Hạ từ chối nhanh. Nếu ông khám bệnh cho động vật thì còn , ngày thường cũng cần thường xuyên đưa Lưu Thái Nhất lớn tuổi lên núi nữa. Còn về việc khám bệnh cho ...

Từ khi núi mỗi ngày uống nước mật ong, ngay cả Vương Thục Phân ban đầu thường kêu đau lưng đau chân cũng nhanh nhẹn, mỗi ngày nhảy quảng trường vũ (tập thể dục) đến hô mưa gọi gió. Những khác càng hề đau đầu sổ mũi, cảm lạnh cảm cúm gì cả.

Tìm một thầy t.h.u.ố.c khám bệnh cho , đó là lãng phí vô ích, đất dụng võ.

 

 

 

 

Loading...