Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 211: Một cây Hoàng Liên Dây
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:49:09
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn xong bữa cơm nhà nông đơn giản, Phạn Tâm ôm bụng một bên xỉa răng, còn Thiết Chùy thì bận rộn , lúc thì đưa sư phụ chén nước, lúc thì dâng sư phụ chén đồ ngọt.
Hôm nay Thanh Mai mới món sữa đông hai lớp, bên rưới lớp tương hoa quế dại tinh khiết. Vị sữa nồng hậu, béo ngậy xen lẫn vị ngọt thanh ngon miệng của đường hoa quế. Ăn xong một chén, Phạn Tâm say mê như lạc cõi tiên.
Mộng Vân Thường
Vì sư phụ đại giá quang lâm, Hứa Hạ cố ý cho Thiết Chùy nghỉ một ngày, để dẫn dạo khắp nơi.
Nghe lão hòa thượng Phạn Tâm ngày mai sẽ trở về, Hứa Hạ tự nhiên thể chậm trễ thời gian gặp gỡ hiếm hoi của hai thầy trò. Cô còn dặn Thiết Chùy mang theo một cái sọt, nếu núi sư phụ gặp loại rau củ quả nào ngon, thì hái một ít mang về.
Trước lòng , Thiết Chùy tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt. Bà chủ hết lòng như , tự nhiên thể kéo chân .
Dù nghỉ nhưng công việc vẫn còn đó. Thế là, sự khẩn cầu của Thiết Chùy, Ngô Kình lầm bầm càu nhàu thế công việc của , buổi chiều dọn một chiếc ghế đẩu nhà kho đóng gói hàng chuyển phát nhanh.
Còn Thiết Chùy thì vác chiếc sọt lớn của , kéo theo Phạn Tâm hình tròn trịa lên núi.
"Sư phụ, đây là dâu tây núi, ngài cầm nếm thử..."
Phạn Tâm tươi nhận lấy một nắm quả đỏ nhỏ nhắn, bỏ một viên miệng, chua ngọt thấm , miệng lưỡi sinh tân. Đặc biệt khi ăn một chén sữa đông hai lớp béo ngậy, nhai thêm vài viên quả chua ngọt , càng sảng khoái, thanh tân.
"Sư phụ, ngài xem, cả khu đều là quả sa kê, con thường hái một sọt về bảo bà chủ ép nước uống..."
"Sư phụ, sư phụ, chỗ quả sợi tím cuối cùng cũng ăn , ngài mau nếm hai viên, ngọt lắm!"
"Sư phụ, kỷ t.ử đen bà chủ mới trồng năm nay, quả nhiều lắm, ngài cũng nếm thử..."
"Táo gai thì ..."
"Ừm, tồi, tồi."
Phạn Tâm từ lúc khỏi cửa lên núi, dọc đường miệng ngừng nghỉ. Vốn định vài bước để tiêu cơm bữa ăn, ngờ càng bụng càng đầy, kịp bò đến đỉnh ôm bụng nổi nữa.
Ông xuống đất bên vệ đường, thở dài một .
"Tham ăn a tham ăn. Sư phụ còn tưởng con ở ngoài màn trời chiếu đất, ngờ mỗi ngày con sống như tiên ."
"Lúc t.ử du lịch đến đây, chút tiền còn sót cũng trộm mất, may mắn nhờ bà chủ chúng con thu nhận, còn cho con một công việc..."
Thiết Chùy nhai táo gai ngọt lịm, trong lòng còn ngọt hơn cả miệng.
" , sư phụ, con gửi hương trầm là dùng tiền lương mấy tháng nay để đổi, bà chủ còn chiết khấu cho con nữa, nếu thì đủ . Món hương đó ngài đốt thấy thế nào?"
Phạn Tâm vỗ vỗ cái bụng căng tròn, đôi mắt đến híp thành một đường: "Rất , ."
"Ê—"
Đang , ánh mắt lão hòa thượng chợt lóe lên tia tinh quang, dường như thấy thứ gì đó phi thường. Thân hình cồng kềnh của ông lập tức đổi hướng.
Bên cạnh vách đá xa, một gốc cỏ hề bắt mắt.
Nhìn qua, cây cỏ màu nâu sẫm, vài cọng quấn thành búi, trông lộn xộn, ẩn bụi cây xanh càng giống như lá khô, gì đặc biệt.
Thiết Chùy theo ánh mắt sư phụ, vốn quen thuộc với các loại thảo d.ư.ợ.c thông thường, nhất thời đoán sư phụ đang thứ gì.
Phạn Tâm tuy tuổi cao, nhưng mắt hề mờ, ngược sáng như đuốc, từ xa bắt ánh kim quang mờ nhạt phản xạ từ mặt của cây cỏ màu nâu .
Ông chống tay dậy, thần sắc nghiêm túc, động tác linh hoạt xuyên qua mấy bụi cỏ dại cao, vài bước vượt đến bên vách đá, dùng ngón tay mập mạp nhẹ nhàng gạt lá cây cỏ nâu .
Trong khoảnh khắc, một vệt kim quang chói lòa, mảnh khảnh xuyên qua mắt ông ánh nắng mặt trời. Thiết Chùy theo thấy bộ diện mạo của cây cỏ , lúc mới "À" một tiếng.
"Sư phụ, là Hoàng Liên Dây (Chỉ vàng liên) ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-211-mot-cay-hoang-lien-day.html.]
"Không tồi."
Phạn Tâm gật đầu. Hoàng Liên Dây, còn gọi là Kim Ti Thảo (cỏ sợi vàng). như tên gọi, mạch lá của loại thảo d.ư.ợ.c đặc biệt kỳ lạ. Những sợi vàng rối rắm đan xen thành một tấm lưới mỏng lá, bề mặt phủ một lớp lông tơ.
Bình thường, sợi vàng lá Hoàng Liên Dây phần lớn màu đỏ, chỉ mang theo sắc vàng nhạt. gốc , chuyển thành màu vàng kim, hơn nữa mạch lạc thô ráp. Chỉ cần nhẹ nhàng kích thích lá cây, một luồng d.ư.ợ.c hương nồng đậm xuyên qua gió lạnh mà đến.
"Chậc—"
Hoàng Liên Dây thường thấy, nhưng phẩm chất đến mức thì hiếm . Dược tính của nó tự nhiên cần nhiều.
Phạn Tâm cảm khái lắc đầu. Ông đồ vật ngọn núi hấp thụ tinh hoa trời đất gì, quả dưa rau cỏ ăn ngon đành, ngay cả một gốc thảo d.ư.ợ.c nhỏ bé cũng kinh như , khiến lão già cũng thấy đủ.
"Sư phụ, cây Hoàng Liên Dây nhỏ, lá cũng mập mạp, kém xa những cây con từng đào đây..."
Thiết Chùy vẻ mặt bận tâm, tùy ý ném một viên kỷ t.ử đen miệng, nhuộm cả hàm răng tím đen.
"Hả?" Lông mày rậm của Phạn Tâm nhướng lên, miệng khỏi mở to.
Phẩm chất , mà còn nhỏ gầy ?!
" , sư phụ. Trước đây con đào nhiều cây lắm, phiến lá đều to dày, sợi vàng cũng thô. Mang về , bà chủ dùng để ngâm nước mật ong cho chúng con uống, ấm áp, cổ họng khô ngứa, trời lạnh cũng cảm cúm..."
"Còn chú Đắc Bảo, còn dùng Hoàng Liên Dây để hầm thịt heo, hầm gà mái già, hương vị ngon lắm..."
"Cái , cái ... Các con cái ..."
Đây quả thực là lãng phí của trời!
Trong mắt Phạn Tâm vô cùng kinh hãi, thịt mặt run run rẩy rẩy. Loại Hoàng Liên Dây cực phẩm như thế , cứ thế mà đem hầm thịt ăn!
Ông tại chỗ bình tĩnh lâu, lão hòa thượng mới thở phào một , lẩm nhẩm "Bình tĩnh, bình tĩnh", nhẹ nhàng vén lá cây Hoàng Liên Dây bên vách đá về chỗ cũ, vun đất xung quanh. Rồi ông nâng hình cồng kềnh của lên, chậm rãi theo Thiết Chùy tiếp tục lên núi.
Ngay đó, Thiết Chùy như một con chuột đào đất, dạo, từ rễ cây thông trong rừng đào một đống Phục Linh dại to bằng đầu đứa trẻ, lẩm bẩm tối nay sẽ hầm sườn heo. Hoặc như một Thổ Hầu T.ử (Khỉ đất), trèo lên cây hái xuống mấy quả Nấm Đầu Khỉ khổng lồ. Phẩm chất, độ xốp tơi của chúng, quả thực khiến Phạn Tâm xem đến mức sắp mắc bệnh đỏ mắt.
Đợi đến khi Thiết Chùy chứa đầy nửa cái sọt của , lão hòa thượng chỉ cảm thấy nửa nắm kỷ t.ử đen còn sót trong tay đặc biệt chua chát, còn thấy ngọt thơm nữa.
Hai thắng lợi trở về. Khi về đến sân nhỏ, đội thi công bên công trường bên cạnh cũng tan ca một ngày bận rộn. Mấy chiếc xe Minibus chở , cuốn theo bụi đất chầm chậm rời .
Phạn Tâm liếc mắt một cái khi bước cửa, vô tình : "Thiết Chùy, hàng xóm bên cạnh đang xây nhà ?"
"Không sư phụ, đây là ký túc xá công nhân của chúng con. Bà chủ kiếm tiền nên cố ý mua mảnh đất bên cạnh, xây một căn nhà ba tầng nhỏ, mười mấy phòng đấy..."
Thiết Chùy đến hớn hở, khát khao : "Biết năm chúng con thể dọn ở. Đến lúc đó ở cùng một chỗ, nghĩ thôi thấy vui ."
Thiết Chùy vác chiếc sọt nặng trĩu, nhưng hề cảm thấy mệt nhọc. Thân hình linh hoạt, nhảy chạy trong sân.
Còn lão hòa thượng hình tròn trịa ngoài cửa vuốt râu dừng chân một lúc, chằm chằm căn nhà nhỏ thành, tròng mắt lộc cộc đảo hai vòng, thần sắc khó hiểu, còn mang theo nụ nhàn nhạt, đang suy nghĩ điều gì.
"Ký túc xá công nhân..."