Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 202: Đại Sư Nhiếp Ảnh
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:48:53
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người quản lý tài khoản đương nhiên Hứa Hạ, kỹ thuật chụp ảnh kỳ lạ.
Thời gian trở mấy ngày , Hứa Hạ mới đăng ký công ty mới và lập tài khoản chính thức các nền tảng xã hội. Dù hoạt động bên Việt Tú sắp sửa bắt đầu, sản phẩm của họ tuy chính thức bán ngoài, nhưng ít nhất một kênh giao tiếp chính thức với bên ngoài.
Tuy nhiên, họ giống Việt Tú, đội ngũ kế hoạch và tuyên truyền chuyên nghiệp. Tình hình hiện tại cũng thể dành riêng một để quản lý tài khoản, nên đành tìm cách tắt, tìm một phương thức tuyên truyền độc đáo mà ít tốn công sức.
Mỹ danh là trở về với tự nhiên, chỉ ghi chép cuộc sống, kỳ thực chính là kiểu vận hành dài, xem tùy ý. Biết còn thể xây dựng hình tượng cao lãnh.
Sản phẩm còn , họ hiện tại nhảy cao đến mấy cũng vô dụng.
Thế là Hứa Hạ xoa xoa tay, chuẩn tự trận lừa gạt một chút.
"Thanh Mai, cô xem chụp cái , ?"
Mấy ngày cô cố ý hỏi ý kiến Vương Niên Niên, theo đề nghị của cô đặt mua một chiếc máy ảnh DSLR mạng. Sau khi nhận máy, cô mày mò nó vài ngày, mới miễn cưỡng chụp mấy tấm ảnh tạm coi là .
"Ờ..."
Thanh Mai nhíu mày xem từng tấm một, càng xem ánh mắt càng rối rắm, dám nhận xét.
Trong mắt cô , Chị Hạ, từ đến nay gì là , lúc bó tay. Những bức ảnh căn bản thể hiện một phần mười vẻ của cảnh thực.
" nghĩ, Chị Hạ thể chụp thêm vài ngày nữa, tìm cảm giác..." Thanh Mai mở to đôi mắt vô tội, xong liền nhanh chóng ngậm miệng .
"Ha ha... tìm cả vòng cảm giác ..."
Quả nhiên ngoài dự liệu, Hứa Hạ ủ rũ nhét màn hình tay Thanh Mai, "Nào, mấy cô cầm , mỗi chụp một đoạn, để xem ai mới là thiên tuyển chi t.ử trong truyền thuyết, đó sẽ chọn để ăn thêm một cái đùi gà lớn tối nay."
Lời dứt, Thanh Mai còn kịp đưa tay, Thiết Chùy từ ngoài chạy về nhà hưởng ứng đầu tiên, "Đùi gà! Đùi gà gì? Chụp ảnh thể đổi đùi gà ?"
"Trẻ con chỗ khác chơi, em ngay cả điện thoại còn dùng, cái máy ảnh chơi hiểu !" Thanh Mai chống nạnh, vẻ lớn.
"Ai dùng điện thoại, chỉ là thích chơi thôi."
Thiết Chùy mở to hai mắt phản bác một câu, đưa tay lấy chiếc máy ảnh DSLR nặng trịch từ tay Hứa Hạ, nhíu mày nghịch ngợm hai cái.
"Ngươi dùng đấy, cho ngươi cái đắt lắm, thể mua mấy trăm cái đùi gà lớn..." Hứa Hạ xem mà lòng run sợ.
"Ta tìm Người Khổng Lồ, bà chủ đùi gà lớn đừng quên nha!"
Giọng thanh thúy còn vương trong sân nhỏ, Thiết Chùy nhón chân nhanh như chớp chạy mất dạng.
________________________________________
"Người Khổng Lồ, Người Khổng Lồ— Mau dạy dùng cái thế nào!" Thiết Chùy thở hổn hển một nữa leo lên núi.
Ngô Kình đang ngậm một củ dưa chuột, thoải mái dễ chịu dựa một lùm cỏ mặt trời sưởi ấm. Trên bãi đất phía , những chú heo ô kim nhỏ đang bước chân tìm kiếm quả hạch và nấm, ăn rầm rì.
Bên cạnh, La Ngu đeo một chiếc giỏ nhỏ, chuyên chú hái quải táo cây. Thanh Mai sẽ dùng những quả kẹo quải táo đường cho cô, thơm thơm ngọt ngọt, là món ăn vặt gần đây cô thích nhất.
"Học cái gì? Cậu chụp ảnh cho ai?"
Ngô Kình ngậm dưa chuột trong miệng, nhận lấy chiếc máy ảnh DSLR từ tay Thiết Chùy, nghịch hai cái, miệng lẩm bẩm, chút chê bai, "Cấu hình bình thường..."
"Chụp ảnh núi là . Bà chủ , chụp thể đổi đùi gà lớn ăn!" Chỉ thôi, Thiết Chùy chút nhớ món gà hầm nấm mật ong mà Hứa Đắc Bảo , nước miếng sắp chảy .
"Chậc—" Ngô Kình c.ắ.n một miếng dưa chuột, ngoài miệng gì, nhưng cũng chút rục rịch. Mấy con gà thổ địa nuôi núi nhà Hứa Gia, hương vị thật sự là tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-202-dai-su-nhiep-anh.html.]
mà... đến chụp ảnh , công phu mèo ba chân của thể so với một khác.
Hắn bĩu môi, trả máy ảnh cho Thiết Chùy, hiệu về phía bên .
"Hả?" Thiết Chùy nghi hoặc phía , đập mắt chỉ La Ngu đang mải mê hái quải táo, hình mảnh khảnh như một lá cờ lay động trong gió.
Cậu chút khó hiểu, ngờ vực Ngô Kình, "Chị Tiểu Ngu chụp ?"
"Xí, hữu nhãn vô Thái Sơn ( mắt mà thấy núi Thái Sơn) hả? Đại thần ngay bên cạnh, còn mau qua thỉnh giáo."
Ngô Kình kiêu ngạo hất đầu, sai khiến Thiết Chùy nhanh chóng tiến lên.
Trong mắt , xẹt qua một tia thâm ý tự nhiên, hoài niệm, tiếc nuối.
Ký ức như cuốn phim chậm, Ngô Kình dường như thấy cô gái chăm chú , đang cầm máy ảnh ánh hoàng hôn ngừng đổi góc độ, chỉ để bắt tia sáng nhất.
Năm đó, La Ngu, ngay cả kỹ thuật nhiếp ảnh cũng mài giũa đến trình độ hạng nhất.
Chỉ là vì nhà đồng ý cô bước giới giải trí, nên những mẫu thử gửi đến các đoàn phim đều là do cô tự chụp, lặp điều chỉnh và cắt ghép tỉ mỉ.
Ngô Kình thỉnh thoảng cũng lén giúp cô cầm máy, nhiều nên tự nhiên cũng thuần thục, nhưng so với cô thì vẫn còn kém xa.
Có những lúc, rõ ràng máy ảnh đang ở trong tay , nhưng La Ngu luôn thể nhạy bén bắt góc độ thích hợp nhất. Dưới sự chỉ huy của cô, chỉ cần nhẹ nhàng đổi máy, hoặc lia ngang hoặc nghiêng , Ngô Kình đều sẽ chợt nhận nhân vật và phong cảnh trong ống kính khác biệt nhiều.
Mộng Vân Thường
một ly, một dặm.
Điều lẽ, cũng là thiên phú trời sinh.
Trong lòng , La Ngu luôn là thông minh nhất. Tuy lớn hơn cô ba tuổi, nhưng Ngô Kình luôn cảm thấy từ đến nay, là ở vị thế ngưỡng mộ , cô gái dường như gì cũng thể thành công.
Chính vì , khi cô sa sút, mới càng thêm đau lòng.
Ký ức dần dần thu , Ngô Kình đưa mắt hai gốc cây quải táo, một nữa ngậm nốt nửa củ dưa chuột còn , rắc một tiếng c.ắ.n xuống, giòn tan nhiều nước.
Còn Thiết Chùy thì mật tiến đến bên cạnh La Ngu, nhưng mở miệng là thỉnh giáo, mà là mô tả sinh động việc một thưởng thức một cái đùi gà là hiếm đến mức nào, đó kể lể về món gà hầm nấm mật ong ngon tuyệt , kèm với bánh ngô dán của Hứa Đắc Bảo, quả thực thơm đến mức đầu lưỡi sắp rớt .
Trong mắt La Ngu chứa đầy ý , cong khóe môi lắng , tự nhiên nhận lấy chiếc máy ảnh DSLR từ tay Thiết Chùy.
Khoảnh khắc mở nắp ống kính, đôi tay cô một chút giật , cũng vài phần lúng túng thời gian dài chạm . nhanh, cô thuần thục quen tay.
Chiếc máy ảnh DSLR màu đen nặng trịch cô điều khiển tùy ý bàn tay gầy gò mảnh dẻ. La Ngu quan sát hình ảnh trong khung ngắm, thực hiện những điều chỉnh nhỏ về cài đặt: cân bằng trắng, độ nhạy sáng, điều chỉnh tiêu cự, độ phơi sáng...
Thần sắc của cô vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, hệt như năm nào.
Vì , khi Thiết Chùy cầm chiếc máy ảnh đầy tự hào trở về sân, Hứa Hạ còn ý thức sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cho đến khi cô mở máy ảnh một cách mấy quan tâm, thưởng thức "kiệt tác" lẽ còn t.h.ả.m hại hơn cả cô của Thiết Chùy, cô mới khỏi trợn mắt há hốc mồm mà kêu lên một tiếng:
"Trời ơi—"