Trở về trước khi yêu quỷ phu quân vì ta chết trận - 99
Cập nhật lúc: 2024-11-19 19:21:31
Lượt xem: 1
Giữa màn sương mù, một bóng hình giống như vách đá dày nặng và kiến cố, không hiểu tại sao, nhìn thấy bóng dáng đó nàng lại cảm thấy thật an toàn, làm linh hồn đang trôi nổi mất phương hướng tìm về được cảm giác chân thật.
Lưu Ngọc chậm rãi mở mắt, nhận ra rằng trời bên ngoài đã sáng.
Nga
Nhưng anh sáng cũng không quá chói mắt, bởi vì lúc này, nàng dường như đang được ai đó ôm trọn trong lòng. Khi khẽ mở mắt, thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn là làn da rắn rỏi, với những vết sẹo mờ hằn trên từng thớ cơ mạnh mẽ.
Cái trán của nàng áp sát lên trên đó, cảm giác mềm mại cũng chân thật.
Lưu Ngọc khẽ giật mình, vội vàng thu người lại, chậm rãi ngẩng đầu. Trước mặt nàng là một gương mặt lạnh lùng với đường cằm sắc nét, ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt.
“Mặt ngươi…… Ai làm?”
“Ngươi cảm thấy đâu?”
“Ngươi cảm thấy sao?”
Bị một cái tát đánh thức Mặc Lân, hắn vẫn mang theo vài phần buồn ngủ. Nhưng khi hắn rũ mắt nhìn, trong lòng n.g.ự.c thiếu nữ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nàng, đôi mắt và đầu mũi ửng đỏ nhẹ nhàng. Không còn vẻ kiêu hãnh, trương dương như ngày thường, hình ảnh ấy lại khiến hắn nhớ về đêm tân hôn, khi nàng cố gắng chịu đựng đau đớn chỉ để nắm giữ quyền chủ động, với vẻ mặt quật cường.
Sự bất mãn khi bị đánh thức trong khoảnh khắc ấy lập tức tan biến như mây khói.
Hắn nhìn vào vạt áo ướt đẫm nước mắt, nhẹ nhàng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/99.html.]
“Ngươi mơ thấy cái gì, lại là đánh…… Lại là khóc.”
Lưu Ngọc rũ mắt nhìn xuống, lúc này mới nhận ra không biết vì sao mình lại chui vào trong lòng ngực Mặc Lân, không chỉ gắt gao ôm chặt lấy hắn bằng tay và cả chân, mà còn dán chặt người vào hắn, khóc đến mức quần áo của hắn đều ướt đẫm.
…… Quả thực tà môn.
Trước kia nàng chưa bao giờ sẽ như vậy.
Đừng nói là dựa vào hắn để ngủ, nàng vốn dĩ luôn luôn dùng xong hắn rồi lại muốn đuổi hắn về phòng riêng để ngủ.
Lưu Ngọc bình tĩnh đứng dậy, không chỉ đem sự hoảng loạn trong lòng hoàn mỹ che giấu, mà còn lên tiếng trả đũa lại:
"Mơ thấy bị rắn cuốn lấy, sợ đến tỉnh lại rồi? Ngươi cẩn thận chút."
Mặc Lân: “……”
Vốn chỉ là thuận miệng lấy lý do, nhưng khi nói xong, Lưu Ngọc liếc mắt nhìn, thấy ánh mắt hắn ủ rũ, như thể thực sự tin lời nàng nói. Vì vậy, nàng tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Chỉ là đùa thôi, ngươi thật sự tin à?"
"Thật sự không liên quan đến ngươi, ta chính mình làm ác mộng mà thôi."
Mặc Lân khẽ nâng mi mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng.