Trở về trước khi yêu quỷ phu quân vì ta chết trận - 85
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:56:52
Lượt xem: 0
Nơi này vốn dĩ không thể nở hoa, vậy mà lại còn cố chấp loại chúng? Này chẳng phải là hành động phí công vô ích sao?
Lượn qua con đường mòn quanh núi giả, Lưu Ngọc đứng trước một gốc cây do ảo thuật hóa thành có những bông hoa lam mọc dưới tán lá. Lãm Chư quả thực đã chờ đợi ở đó từ lâu.
Khi thấy Lưu Ngọc tiến lại gần, Lãm Chư không nói vòng vo, mà trực tiếp lên tiếng:
“Hôm nay nhờ có Tôn hậu ra tay giúp đỡ, thuộc hạ mới không bị mất mặt trước bao người, cũng tránh được ba mươi tiên hình. Đại ân của Tôn hậu, thuộc hạ xin ghi nhớ trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”
Thái độ so với lúc đối chọi với nàng quả là phải nói đến tha đổi long trời l·ở đ·ất, khiến Lưu Ngọc đều có chút thích ứng không kịp, nàng hoài nghi hỏi lại:
“Không ghi hận ta tát ngươi một cái tát?”
Lãm Chư sửng sốt một chút, nói:
“Sao có thể như vậy! Mặc dù lúc đó thật sự… nhưng sau khi thuộc hạ tỉnh lại, mới nhận ra rằng, cái tát ấy thực ra là đánh cho người Cửu Phương gia xem. Tôn hậu có lập trường của người, nếu không làm như vậy, chính ngài cũng sẽ khó xử.”
“Thật ra cũng không phải là như vậy,” Lưu Ngọc thuận tay hái một chiếc lá khô, vừa ngắm nghía vừa nhìn Lãm Chư cười, “vốn dĩ ta cũng rất tưởng đánh ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/85.html.]
Lãm Chư: “……”
“Ánh mắt ngươi nhìn ta quá ngạo rồi, nếu thật sự có bản lĩnh thì cũng không sao, nhưng ngươi lại… Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, còn luôn tỏ ra mình thâm sâu khó dò, thật sự làm người nhìn không thuận mắt, muốn đánh một trận.”
Lưu Ngọc tiến lên nửa bước, nhìn vào đôi mắt vẫn còn nhiễm vài phần tức giận của hắn, nụ cười trên môi nàng vẫn không hề phai nhạt.
“Nên là như vậy, như vậy nhìn mới có sinh khí sao. Như vậy nhìn thuận mắt hơn bộ dáng giống như chó nhà có tang lúc đó của ngươi nhiều.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, khuôn mặt thuần triệt nhu mỹ, nhưng khi Lãm Chư đối diện với ánh mắt nàng, hắn chỉ cảm thấy đôi mắt ô đồng ấy sắc bén như lưỡi dao, không chút thương tình mà xẻ qua lớp khôi giáp hắn tự mặc lên để che giấu nội tâm mình, khiến hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tâm, điều mà hắn không dám nhìn thẳng."
“Ngươi sợ hắn.”
Lãm Chư cứng người lại, lập tức có loại bị nhìn thấu cảm giác, vội vàng phản bác: “Lão tử sợ cái...”
Nga
Thoáng nhìn thấy sắc mặt Lưu Ngọc đột nhiên thay đổi, Lãm Chư lập tức ngừng ngay lời lẽ thô tục, bực bội quay mặt đi.
“Ta không sợ hắn! Chỉ là vì Cửu U, ta mới nhẫn nhịn hắn lúc này thôi!”