Trở về trước khi yêu quỷ phu quân vì ta chết trận - 48
Cập nhật lúc: 2024-11-12 12:36:00
Lượt xem: 4
Dưới ánh đèn lay động, Lưu Ngọc từng nét bút phác họa cực kỳ chuyên chú.
Kiếp trước nàng đã ở Tập Linh Đài suốt trăm năm, vì không có việc gì khác để làm nên có dư dả thời gian tập trung tu hành, khiến tu vi tiến triển cực nhanh.
Năm nàng qua đời, nàng đã là cao thủ đứng đầu chín cảnh, chỉ cách bậc đại tông sư trên chín cảnh nửa bước.
Nhưng ở kiếp này, nàng có quá nhiều việc phải làm, chưa chắc có thể như kiếp trước mà một lòng vấn đạo.
Cho nên, đến gấp bội nỗ lực mới là.
Nga
Khi ngòi bút vừa chạm đến phần đuôi trâm kiếm, tiếng cửa bị đẩy vang lên từ phía sau.
Lưu Ngọc đề bút chậm rãi ngước mắt.
Vừa nhìn thấy, ánh mắt nàng không khỏi dừng lại.
Con cháu của đại tiều thế tộc, có không ít người phong lưu, tài giỏi
Mặc Lân, nhìn đôi mắt của hắn lạnh băng, cả người luôn luôn có sát khí lãnh lệ, khiến người ta không thể xem kỹ hắn, lại đủ có thể rõ ràng nhận ra, hắn không phải là một công tử lịch thiệp, tao nhã, biết văn hiểu lễ,mà là quỷ vật âm linh từ Vô sắc thành loại địa phương kia bò ra tới.
—— từ trước Lưu Ngọc, vẫn luôn là như thế này cho rằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/48.html.]
Nhưng mà lúc này, nàng nhìn Mặc Lân mặc lên trang phục nàng mang từ Tiên Đô Ngọc Kinh tới, xem hắn tú trí đến gần như yêu dị ngũ quan, cùng sắc mặt tối tăm bởi vì tâm trạng không tốt lắm.
Nàng lúc này mới đột nhiên cảm thán, người này nguyên lai có một bộ túi da xinh đẹp như vậy.
Thực ra, trước đây nàng cũng không phải hoàn toàn không nhận ra điều này.
Nếu Mặc Lân thật sự là một kẻ ba đầu sáu tay, quái dị như trong lời đồn, thì ngày ấy hai vực nghị hòa, Lưu Ngọc cũng sẽ không nảy ra ý tưởng và đề nghị dùng liên hôn để đóng dấu hiệp ước nghị hòa.
Chỉ là không hiểu vì sao, sau khi trọng sinh và lần nữa gặp lại hắn, như thể có một đôi tay nhẹ nhàng phất đi lớp sương mù che kín mắt nàng, làm cho hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
Dần dần, giống như nàng lại lần nữa nàng nhận thức hắn, với một cách nhìn khác.
Khi phát hiện ánh mắt của Lưu Ngọc quét tới quét lui trên người hắn, Mặc Lân nhíu mày,có loại cảm giác kỳ quái, giống như không được tự nhiên.
“Nhìn cái gì?”
Thiếu nữ chống cằm, chậm rì rì nói:
"Không có gì, chỉ là phát hiện... hình như trước kia ta thật sự đã không thế nào nhìn kỹ ngươi."
Mặc Lân khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng đầy châm biếm, cũng không biết là hướng tới nàng, vẫn là châm biếm chính mình.