Trở Về TN80: Dẫn Cả Nhà Sáu Miệng Sống Tốt Đẹp - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:47:29
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 33: Ba Thợ Giày Thối Hơn Một Gia Cát Lượng

Cố Kiến Quốc và Hàn Đức Nghĩa từng trải, họ chứng kiến nhiều và nhiều việc khi ở quân đội, nhưng ngay cả hồi đó ở quân đội, gia đình thủ trưởng cũng ai tiêu gần hai tháng trợ cấp để mua một chiếc áo.

Hai chiếc "áo phao" của thanh niên, khỏi chậc một tiếng trong lòng, đổi là họ thì quyết mua một chiếc áo đắt như .

Cố Kiến Quốc lúc cũng dẹp bỏ ý định bán áo lông vũ, quá đắt, mấy chịu chi như thanh niên ?

Ba trò chuyện thêm một lúc ngủ. Cố Kiến Quốc ngủ , chiều nay dạo khắp Lật Châu, ông phát hiện xã hội thực sự khác .

Ga tàu xuất hiện nhiều ăn nhỏ, như bán trứng gà luộc, bán nước, thậm chí còn bán quần áo giày dép. Trên phố còn xuất hiện quán ăn nhỏ tư nhân, cửa rạp chiếu phim còn nhiều bán đồ ăn vặt.

Trên phố còn nhiều ăn mặc giống mấy thanh niên thấy tàu, bây giờ ông loại quần giống cái loa , gọi là quần ống loe, là thứ thịnh hành nhất hiện nay.

Còn phóng viên ở giường bên cạnh, một chiếc áo hơn năm mươi đồng.

Tất cả những điều khiến ông cảm thấy là ếch đáy giếng, miền Nam chắc hẳn còn phồn hoa hơn!

Khoảnh khắc , ông củng cố niềm tin Nam.

Hàn Đức Nghĩa cũng ngủ , giống Cố Kiến Quốc, suy ngẫm về những gì trải qua trong ngày, trong lòng một sức mạnh vọt .

Cố Kiến Quốc và Hàn Đức Nghĩa gần như thức trắng cả đêm, hồi tưởng quá khứ, hiện tại, và khao khát tương lai.

Sáng hôm hai dậy sớm, vệ sinh xong ăn mấy miếng bánh tráng cứng với nước nóng, ăn hai quả trứng ngoài dạo.

Thực ăn sáng bên ngoài chỉ mất vài hào, nhưng vài hào đối với họ là thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm. Một đàn ông nỗi khổ nào chịu . Họ sợ cực khổ, mà sợ dù chịu cực khổ cũng thể cho gia đình sống sung sướng.

Hai dạo khắp thành phố Lật Châu, mua vé về nhà. Ngồi tàu, Hàn Đức Nghĩa thở dài với Cố Kiến Quốc: "Ra ngoài mới vô tri đến mức nào đây, mới khác đang phấn đấu như thế nào."

Cố Kiến Quốc cũng cảm thán, khi họ ở quân đội, giáo d.ụ.c đấu tranh gian khổ vì đất nước và nhân dân. Xuất ngũ , họ cũng phấn đấu, phấn đấu vì gia đình.

hướng và phương pháp phấn đấu đúng, cuối cùng cũng như phấn đấu.

"Vẫn cho con cái học," Cố Kiến Quốc : "Anh phóng viên , nghiệp đại học việc ở tòa soạn báo, việc chân tay tử tế."

Nghĩ Nhất Mẫn và Nhị Huệ nhà , dù ông thương chúng để chúng việc nặng, nhưng chúng vẫn đồng, dầm mưa dãi nắng. Người thể so sánh, so sánh thì cảm thấy cha đạt tiêu chuẩn.

"Về chuẩn miền Nam thôi," Cố Kiến Quốc nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Đi miền Nam chạy một chuyến hàng thử xem."

Ông quyết tâm, thể như nữa. Đất nước đang cải cách phát triển, ông cũng thể lạc hậu, thể để vợ và các con lạc hậu theo .

"Được, về chuẩn thôi." Hàn Đức Nghĩa cũng quyết tâm, đang tuổi trai tráng sung sức, cố gắng một phen, chỉ với bản , mà còn với vợ con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tn80-dan-ca-nha-sau-mieng-song-tot-dep/chuong-33.html.]

Tàu hỏa đến huyện lỵ là buổi tối, hai ngủ tạm ở ga tàu một đêm, sáng hôm sớm liền bắt xe về nhà.

Cố Kiến Quốc về đến nhà là buổi chiều, là Chủ nhật, Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh cũng ở nhà. Thấy ông mệt mỏi, Vương Nguyệt Cúc và bốn cô con gái vội vàng đun nước cho ông tắm, nấu cơm cho ông.

Tắm nước nóng xong, hai bát mì nóng hổi xuống bụng, Cố Kiến Quốc cảm thấy lúc nào hạnh phúc hơn lúc . Ông lấy kẹo và táo mua ở Lật Châu từ túi , "Các con chia mà ăn ."

Nếu là thường ngày, đồ ăn ngon Cố Tam Tĩnh, ngay cả Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Huệ cũng vui vẻ, nhưng bây giờ Tam Tĩnh chỉ qua đống đồ ăn đó, chăm chú đợi ông kể những điều mắt thấy tai chuyến .

Cố Kiến Quốc đành kể quá trình chuyến , Vương Nguyệt Cúc và bốn chị em đều lắng say sưa. Khi ông phóng viên trẻ tuổi , tiêu năm mươi lăm đồng mua một chiếc "áo phao", họ cũng hít một .

Vương Nguyệt Cúc còn : "Đó là trẻ tuổi một ăn no cả nhà lo, thử mà vướng bận vợ con xem, chắc chắn sẽ nỡ."

Cố Kiến Quốc cũng thấy đúng, "Anh và Đức Nghĩa định hai ngày nữa miền Nam một chuyến, nhưng chắc chắn sẽ lấy chiếc áo phao về bán, chắc chắn ai mua."

Vương Nguyệt Cúc và Cố Nhất Mẫn đều thấy ông đúng, nhưng Cố Nhị Huệ : "Cậu phóng viên sẽ mua, chắc chắn còn giống phóng viên."

Cố Tư Tình khỏi giơ ngón cái tán thưởng chị hai, quả thật đầu óc kinh doanh.

"Em đồng ý với suy nghĩ của chị hai," Cố Tư Tình : "Ví dụ, bố nhà đều việc ở cơ quan, chị cả chị hai cũng việc chính thức, nếu chị cả chị hai tiêu hai tháng lương mua một chiếc áo, bố thấy khả năng ?"

Cố Kiến Quốc im lặng, nếu là tình huống đó, gia đình chắc chắn dư dả, con cái tự kiếm tiền, tiêu hai tháng lương mua một chiếc áo, tuy xót, nhưng ông ước chừng cũng phản đối quá gay gắt.

Cố Tư Tình thấy họ đều đang suy nghĩ, : "Ở tỉnh thành, những gia đình như con chắc chắn nhiều."

"Chắc là đúng." Cố Nhị Huệ lời khỏi mang theo chút ghen tị, cả nhà đều việc chính thức đều ăn lương thực phẩm, cuộc sống như trong lòng chị gần như cuộc sống tiên cảnh .

Cố Kiến Quốc khỏi nhận mức độ thông minh của Tiểu Tứ nhà , một đứa trẻ tám tuổi vấn đề còn sâu sắc hơn ông, thực sự là vì sách nhiều?

"Vậy các con , bố Nam nếu gặp hàng áo phao, nên nhập ?" Từ phân tích của Tiểu Tứ , ông chuyện cứ cùng bàn bạc thì hơn. Ba thợ giày thối còn hơn một Gia Cát Lượng mà.

Cố Tư Tình , mà sang Cố Nhị Huệ. Cô bé thể thể hiện quá nổi bật, dù mới tám tuổi.

Cô bé Cố Nhị Huệ, khiến những khác cũng cô bé, khiến Cố Nhị Huệ khá áp lực. cô bé vẫn suy nghĩ một lát : "Con thấy vẫn xem một chiếc bao nhiêu tiền. Nếu lời nhiều, thì cần thiết."

Cố Kiến Quốc gật đầu, " là như ."

"Vừa vài tháng nữa là Tết, con thấy quần áo chắc sẽ dễ bán." Cố Nhất Mẫn .

"Nhập một ít vải cũng ," Vương Nguyệt Cúc : "Người tiền mua quần áo may sẵn dịp Tết, nhà bình thường đều mua vải tự may. Vải ở cửa hàng bách hóa cần phiếu vải, nếu nhập vải cần phiếu vải, chắc chắn nhiều mua."

Cả nhà bàn bạc lâu, Cố Kiến Quốc đại khái cơ sở để lấy hàng gì từ miền Nam.

Bàn bạc xong, bốn chị em cầm táo rửa. Vương Nguyệt Cúc lấy hai quả táo và một nắm kẹo cho Cố Tư Tình, "Mang qua cho bà nội."

Bà lão đó dù với họ, đó cũng là ruột của Cố Kiến Quốc, Vương Nguyệt Cúc sẽ chuyện để dị nghị.

Loading...